Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 901

“Anh hai, nếu anh không muốn An Bảo và An Mỹ gọi Hách béo là ba thì cũng không phải là không có cách.”

Lại còn Hách béo? Đúng là buồn nôn tới kinh tởm!

Nhan Nhã Tịnh hơi gắng sức ngồi dậy khỏi giường, nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cười rạng rỡ mặt mày.

“Anh hai, anh cưới em đi! Như vậy thì sau này An Bảo và An Mỹ sẽ chỉ gọi anh là ba thôi!”

Nhan Nhã Tịnh biết, Lưu Thiên Hàn của bây giờ sẽ không thể nào đồng ý yêu cầu của cô được, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút hy vọng hèn mọn.

Cô cố chấp nắm lấy bàn tay Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, chia tay với Cung Tư Mỹ rồi kết hôn với em, em với An Bảo và cả An Mỹ sẽ không bao giờ rời xa anh!”

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, vẻ mặt Lưu Thiên Hàn bỗng thoáng trở nên hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh mặc váy cưới trắng tinh đứng trước mặt anh, mỉm cười xinh đẹp.

Nhưng gần như ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú của lại khôi phục vẻ lạnh lùng cứng nhắc.

Anh hất văng tay Nhan Nhã Tịnh ra: “Cô nằm mơ đi!”

Anh không thể ở bên người phụ nữ của em trai ruột mình được, càng không thể phụ lại tấm lòng chân thành của Cung Tư Mỹ đối với anh!

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không hề dừng lại một chút nào, quay người lạnh lùng rời khỏi phòng Nhan Nhã Tịnh.

Trong lòng Lưu Thiên Hàn rất rối bời, rối bời đến mức không có manh mối, bản thân anh cũng không rõ rốt cuộc anh đang muốn gì nữa.

Mà trong sự hỗn loạn đang bao trùm này, còn có cả sự phẫn nộ mà anh không thể nào hít thở được.

Đồ phụ nữ lăng nhăng Nhan Nhã Tịnh kia, lại quyến rũ anh nữa rồi!

Cô làm loại chuyện này thì sao xứng đáng với em trai ruột đã mất của anh chứ!

Vốn dĩ tâm trạng của Lưu Thiên Hàn đã khó chịu rồi, lúc đi qua căn phòng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại đúng lúc anh nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ mỗi đứa một bên nằm trong lòng Hách Trung Văn qua cánh cửa đang mở ra. Dáng vẻ vui ngất trời đó, nhìn mà khiến vành mắt anh chua xót.

Anh là bác hai ruột của hai đứa, hai đứa còn chẳng thân thiết với anh như thế, vậy mà lại vô cùng thân cận với cháu trai cả đang bận làm ba đổ vỏ này của anh.

Khó chịu!

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng thu hồi tầm mắt khỏi phòng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, dường như chỉ cần nhìn thấy thứ liên quan tới người phụ nữ này là trong lòng anh bỗng thấy tràn ngập khói mù. Anh chỉ thể coi như mắt không thấy tâm không phiền thôi!

Lúc Lưu Thiên Hàn đi tới phòng khách, Nhạc Dũng đang cắn hạt dưa vội vàng đứng dậy đi tới: “Cậu hai, cậu chuẩn bị về à? Chúng ta không ở lại đây ăn cơm sao?”

Ở lại đây ăn cơm?

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, ăn cục tức à!

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhạc Dũng giật thót, vội vàng lặng lẽ ném hạt dưa cuối cùng trong tay sang bên cạnh: “Cậu hai, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Nhạc Dũng một cái, đi ra khỏi phòng khách trước: “Không cần!”

Anh đã ăn no rồi! Tức no rồi!

Cơ thể Nhạc Dũng run rẩy, vội vàng đuổi theo Lưu Thiên Hàn. Dáng vẻ ghen tuông này cũng giống y như đúc với đại ca năm đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK