Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481

Nghe Nhạc Dũng nói vậy, khuôn mặt của Tôn Oánh Oánh lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Nhạc Dũng sẽ dùng cách gì để cạy miệng cô, cô không thể nào không biết được, bởi vì nửa năm trước cô đã từng được thử rồi, loại cảm giác đó quả thực là sống không bằng chết, cả đời này của cô cũng không muốn lại phải trải qua khoảng thời gian như địa ngục đó nữa.

Nhìn ra sự sợ hãi của Tôn Oánh Oánh, Cao Bắc Vinh cười xấu xa: “Tôn Oánh Oánh, thực ra muốn cạy miệng của cô tôi cũng có không ít cách hay. Thập đại cực hình thời Mãn Thanh gì đó là tôi thích nhất đó!

Nghe Cao Bắc Vinh nói vậy, Tôn Oánh Oánh không nhịn được kêu lên, không làm sao cũng không ngờ đến người đàn ông mà mình yêu thầm nhiều năm như vậy lại là một tên ác ma giết người không chớp mắt.

Cô ta gần như là dùng hết sức lực toàn thân mới lớn giọng kêu lên: “Các người không thể làm vậy với tôi! Các người đây là lạm dụng tư hình! “

“Tôi không có phóng hỏa, tôi không có hại người! Tôi vô tội! Mấy người đừng hòng vu oan giáng họa cho tôi! “

“Vô tội? “Nhan Nhã Tịnh cười lạnh: “Tôn Oánh Oánh, cô thật sự nghĩ là phá hỏng hết tất cả camera trong tòa nhà thì cô có thể kê cao gối mà ngủ sao? Quên mất không nói cho cô biết, chiếc bật lửa tối qua cô dùng để châm lửa rơi ở bên ngoài phòng làm việc. Cảnh sát vừa mới kiểm tra ra bên trên chiếc bật lửa đó có dấu vân tay của côi! “

Bật lửa?

Trong lòng Tôn Oánh Oánh hoảng loạn đến cũng cực, tối qua có rất nhiều chỉ tiết cô đều không nhớ rõ rồi.

Có điều tối qua cô phóng hỏa quả thực là dùng bật lửa.

Cô lần đầu làm hại đến tính mạng người khác, cho dù là cô có cố gắng duy trì bình tĩnh thì thực ra trong lòng vấn rất căng thẳng.

Phóng hỏa xong cô thật sự đã quên mất vứt bật lửa ở đâu mất rồi.

Tối qua cô không có đeo găng tay, bên trên bật lửa quả thực có dấu vân tay của cô, đây là chứng cứ trực tiếp nhất chứng minh cô phạm tội, cô thật sự không còn đường thoát rồi!

Nghĩ như vậy, hai chân Tôn Oánh Oánh mềm nhũn liền lập tực ngã ra mặt đất.

Đột nhiên, cô ngẩng mạnh đầu lên, oán hận nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh: “Đúng vậy, tối hôm qua là tôi phóng hỏa! “

“Nhưng Nhan Nhã Tịnh à, cho dù là tôi có phóng hỏa thiêu chết cô thì cũng là đáng đời cô! Neus như không phải tại cô, tôi cũng không bị Nhạc Dũng tra tấn đến suýt chết, nếu như không phải là cô thì tôi cũng không bị cậu Lưu ép đến gần như không còn chỗ dung thân ở Vân Hải! “

“Nhan Nhã Tinh, đều tại cô! Tất cả đều tại cô! Là cô hại tôi thảm như vậy, đây là cái giá mà cô phải nhận! Đám cháy tối qua sao không thiêu chết cô luôn đi?! Nhan Nhã Tịnh, cô đáng ra phải bị thiêu chết!

Không, cô nên bị lửa thiêu cho hủy dung, sống không được chết không xong! “

Cảnh sát thật sự không có phát hiện bật lửa nào ở bên ngoài phòng làm việc cả, lời vừa nãy của Nhan Nhã Tịnh chỉ đơn giản là lừa Tôn Oánh Oánh, cô không ngờ đến vậy mà thật sự có thể lừa Tôn Oánh Oánh nói ra sự thật.

Có điều, bắt Tôn Oánh Oánh thừa nhận là do cô ta phóng hỏa không phải mục đích cuối cũng của Nhan Nhã Tịnh.

Điều Nhan Nhã Tịnh muốn nhất bây giờ là khiến Tôn Oánh Oánh nói ra kẻ chủ mưu đứng đăng sau.

Nhan Nhã Tịnh gần như đã khẳng định kẻ chủ mưu đằng sau chính là Cung Tư Mỹ, chỉ là cô không có chứng cứ, cô không cách nào khiến Cung Tư Mỹ phải trả giá cho những việc cô ta đã làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK