Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 765

Bên cạnh thang máy có mấy vị khách tới khá sớm, bọn họ thấy Chiến Mục Hàng đi cùng với Tô Thu Quỳnh, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ.

Nhưng Chiến Mục Hàng là người bọn họ không đắc tội nổi, chỉ có thể liều mình nịnh hót người ta, có những lời, bọn họ không dám nói.

Thang máy đóng kín luôn khiến người khác cảm thấy không an toàn, đặc biệt là bên cạnh còn có một bệnh nhân thần kinh cảm xúc không ổn định như Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh muốn ấn mở thang máy, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với Chiến Mục Hàn. Nhưng Chiến Mục Hàng sống chết kìm lấy tay cô, hoàn toàn chẳng cho cô cơ hội ra ngoài.

“Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi!” Tô Thu Quỳnh căm ghét cau mày: “Tôi chẳng cần biết anh sống hạnh phúc dài lâu với ai, dù sao, người tôi muốn sống hạnh phúc dài lâu cũng chẳng phải Chiến Mục Hàng anh!”

“Không phải anh, là Lâm Tiêu phải không?” Chiến Mục Hàng ép sát Tô Thu Quỳnh vào tường thang máy: “Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc Lâm Tiêu có gì tốt mà em cứ khăng khăng một lòng với cậu ta như vậy!”

“Sao? Lâm Tiêu tốt ở đâu, tôi cần phải nói cho anh biết chắc?” Tô Thu Quỳnh cười mỉa, nói tiếp: “Cái tốt của anh ấy, tự tôi biết là được, không cần thiết phải nói cho Chiến Mục Hàng anh!”

“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu khiến em thoải mái lắm đúng không?!” Chiến Mục Hàng phẫn nộ gầm lên: “Tô Thu Quỳnh, em nói cho anh!”

Với lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh thực sự không biết nói gì. Kiểu lời như Lâm Tiêu khiến cô thoải mái, cô đã chẳng đếm được Chiến Mục Hàng nói câu ấy bao nhiêu lần rồi. Cứ hỏi đi hỏi lại như vậy, không thấy phiền sao?

“Nói! Tô Thu Quỳnh, em đừng giả vờ câm với anh, em nói mau!”

Tô Thu Quỳnh cười tươi rực rỡ, nếu anh ta đã thích nghe cô nói, cũng được, vậy cô nói.

“Đúng vậy, Lâm Tiêu khiến tôi thấy rất thoải mái.” Tô Thu Quỳnh nói chẳng nhanh chẳng chậm: “Thoải mái tới mức cả đời này tôi cũng chẳng muốn rời xa anh ấy!”

Thực ra, Chiến Mục Hàng hỏi câu ấy cốt chỉ muốn nghe đáp án phủ định. Giờ nghe được đáp án khẳng định của Tô Thu Quỳnh, anh ta ghen tị đến phát điên.

“Cho nên em cứ hầu hạ anh ta như vậy sao? Còn có người khác ở đó mà em đã gấp gáp sốt sắng hầu hạ anh ta ngay trong phòng tắm rồi à? Tô Thu Quỳnh, sao em lại ti tiện tới mức ấy!”

Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu, anh ta bóp chặt cổ của Tô Thu Quỳnh, thực sự hận không thể bóp chết Tô Thu Quỳnh, để hôn lễ của anh ta biến thành tang lễ của Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy Chiến Mục Hàng gây sự vô lý, vì cô thực sự không biết cô hầu hạ Lâm Tiêu trong phòng tắm lúc nào cả.

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng liền coi như cô ngầm thừa nhận. Cửa thang máy vừa hay lên tới tầng trên cùng, anh ta nắm lấy bả vai của cô, bất chấp xông ra ngoài: “Em thích hầu hạ đàn ông trong phòng tắm đúng không? Được, hôm nay anh để em hầu hạ cho đủ!”

Chiến Mục Hàng vừa nói vừa mạnh mẽ kéo Tô Thu Quỳnh vào phòng tổng thống mà anh ta bao ở trên tầng trên cùng.

Nghe được tiếng cửa nặng nề đóng chặt, trong lòng Tô Thu Quỳnh hoảng hốt vô cùng.

“Chiến Mục Hàng, anh cút đi, tôi nói anh đừng chạm vào tôi!”

Tô Thu Quỳnh liều mạng đấm Chiến Mục Hàng, đôi mắt anh ta đỏ đục ngầu, hệt như chó sói ăn thịt người không nhả xương khiến cô sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Chiến Mục Hàng, thả tôi ra! Đây là hôn lễ của anh và An Tình đấy!”

Tô Thu Quỳnh cố gắng nói gì đó khiến Chiến Mục Hàng tỉnh táo lại: “Chiến Mục Hàng, hôn lễ của các người sắp bắt đầu rồi, anh mau ra ngoài mau!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK