Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1488

Màu sắc chính của bộ trang phục trên người Tô Thu Quỳnh cũng là màu xanh khói, ở sau lưng nó là thiết kế hở nửa lưng, ở phần eo trống một khoảng lớn nhưng không phải hoàn toàn không có gì cả mà có những hạt mưa to màu đỏ đang rơi xuống.

Màu đỏ diễm lệ như vậy đan xen với màu Xanh khói có phần nhạt nhòa lại không có chút xung đột gì mà ngược lại có cảm giác hài hòa khó nói.

Giống như là tiên nhân không dục không cầu, vì ai mà rơi giọt lệ máu, lại vì ai mà đọa tiên nhập ma chỉ để có được một tình yêu vang thiên hạ.

Phí Nam Châu sừng sờ nhìn Nhãn Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh trên sàn catwalk, tầm mắt của anh không kìm chế nổi mà hoảng hốt, anh cũng không nhịn được mà nghĩ đến, hôm tang lễ của Lưu Đào là một ngày mưa nhỏ tầm tã.

Anh đứng thẳng trước mộ cô, biểu cảm của anh lụng lùng bình đạm như mọi khi, nhưng sau khi tất cả khách khứa về hết, anh lại ôm chặt lấy bia mộ của Lưu Đào, nụ hôn lành lạnh như giọt mưa hôn đi bụi đất trên bia mộ của cô.

Anh cũng không thể nào quên được, vào lúc đó đuôi mắt cau anh có chút ướt át.

Có thứ gì đó đang chảy xuống, anh giơ tay lên sờ một cái, không phải là nước mưa không màu mà là giọt lệ máu màu đỏ.

Giọt nước mắt máu đó giống như nhưng giọt nước đỏ tươi bắt mắt ở trên eo Tô Thu Quỳnh, tuy rằng tráng lệ nhưng lại mang theo một nỗi đau không cách nào xóa nhòa.

Phí Nam Châu không khỏi nhìn Lê Mặc một cái, đều là nhà thiết kế, nhưng có một số chuyện dường như có thể cộng hưởng tâm hồn với nhau.

Lê Mặc không có nói bộ sưu tập này thiết kế cho ai, nhưng Phí Nam Châu biết bộ sưu tập này của anh là thiết kế cho Lưu Đào.

Phí Nam Châu có chút vui mừng, hóa ra trên thế giới này, người con nhớ đến Lưu Đào không chỉ có mình anh.

Nhưng trong lòng anh lại chua xót khó tả, anh sợ Lưu Đào biết, cho dù cô có chết rồi thì vẫn có một người thiếu niên cố chấp nhớ mãi không quên cô thì trái tim của cô sẽ ở trên người thiếu niên này.

Phí Nam Châu tự giễu nở nụ cười, nếu như Lưu Đào có thể sống lại thì anh thà rằng trái tim cô sẽ ở trên người Lê Mặc, đáng tiếc cô không thể quay lại được nữa.

Từ khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh bước lên sàn catwalk thì mồm của Cao Chí Minh vẫn luôn duy trì tư thế há hốc, khi bọn họ đã xuống sân rồi thì anh ta vấm không thể nào hoàn hôn từ trong kinh ngạc.

Mặc dù thiên phú thiết kê của anh không bằng Lê Mặc nhưng là nhà thiết kế thời trang, anh vẫn có thể nhìn ra được “Mưa nhỏ tầm tã” lần này của Lê Mặc đã vượt qua “Tại nước một phương” trước đây anh ta thiết kế.

Trong lòng Cao Chí Minh đột nhiên có một sự sợ hãi khó nói.

“Khuynh quốc khuynh thành” mà Lê Mặc thiết kế ở thời kỳ đỉnh cao là con át chủ bài trong cuộc thi lần này của anh, anh muốn dùng “Khuynh quốc khuynh thành” giành quán quần, nhưng “Mưa nhỏ tầm tã” của Lê Mặc có thể vượt qua được “Tại nước một phương” trước đây, tác phẩm vòng chung kết sau này của anh cũng có khả năng sẽ vượt qua “Khuynh quốc khuynh thành”!

Không!

Anh tuyệt đối không thể để Lê Mặc vào vòng chung kết!

Sau khi Lê Mặc diễn giảng xong, anh vấn là đi đến bên cạnh Cao Chí Minh, khóe môi của anh treo một nụ cười rực rỡ vô cùng: “Cao Chí Minh, bộ đồ tôi mua 99 nghìn ở shopee ra sao? “

Shopee 99 nghìn không mua được bộ trang phục như thế này, Cao Chí Minh biết Lê Mặc đang cố tình châm chọc anh, anh tức đến muốn nôn ra máu nhưng vẫn cười nói: “Lê Mặc, anh cảm thấy nếu như ban giám khảo biết đây là anh đi ăn cắp thì bọn họ còn có thể cho anh vào vòng chung kết sao?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK