Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1570

Mặc dù Cung Tư Mỹ đã đi rồi, nhưng đám phóng viên biết, nhiệm vụ của bọn họ, vẫn chưa kết thúc.

Bọn họ đã nhận tiền của Cung Tư Mỹ, liền nên cố gắng làm tốt nghĩa vụ gây khó dê cho Nhan Nhã Tịnh.

Một vị phóng viên nhỏ trẻ tuổi nghé con mới sinh không sợ cọp, anh ta căm phấn trào dâng nhìn Nhan Nhã Tịnh hỏi, “Nhan Nhã Tịnh, Cậu hai Lưu chính là anh ruột của Cậu Lưu, cô cùng anh ấy ở bên nhau, cô không cảm thấy đây là loạn…”

“Loạn cái gì?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đánh gãy lời nói của phóng viên nhỏ này, “Tôi và Nhan Nhã Tịnh không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, tôi chưa cưới, cô ấy độc thân, vì cái gì chúng tôi không thể ở bên nhau?!”

Thấy phóng viên nhỏ đó còn muốn nói gì đó, Lưu Thiên Hàn nhếch môi cười mỉa mai, “Việc anh quản rộng như vậy, tôi và cô ấy ở bên nhau, còn vướng đến anh rồi?!”

“TÔI Phóng viên nhỏ đó phản ứng cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, anh ta lại tìm lại được giọng nói của chính mình, “Cậu hai Lưu, anh và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau, đích thực không vướng đến tôi. Nhưng anh dù gì cũng là bác hai ruột của con cô ấy, các người nên đối mặt thế nào với đôi con trai con gái của Cậu Lưu?!”

Nói xong lời này, anh ta lại nghiêm giọng nói với Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, cô sờ lương tâm của mình mà hỏi xem, cô làm ra loại chuyện này, cô xứng với đôi con trai con gái của cô sao?!”

“Mami cháu không thẹn với lòng, làm sao lại có lỗi với bọn cháu chứ?”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ dắt tay nhau đi vào, Nhan An Bảo mặc một bộ vest nhỏ màu đen, hơi thở âm trầm trên người cậu, quả thực như cùng một khuôn đúc ra với Lưu Thiên Hàn.

Nhan An Mỹ mặc một bộ váy bồng màu hồng, lanh lợi đáng yêu lại linh khí bức người, giống như một tiểu tinh linh lạc xuống trần gian.

Nhan An Mỹ cũng nhếch nhếch khoé môi, cô bé nhìn người phóng viên cố ý làm khó dễ trước mặt, “Chú phóng viên, người làm việc đáng hổ thẹn mới cần sờ lại lương tâm của chính mình, ví dụ như, cầm tiền bẩn của người khác, cố ý gây khó dễ với mami cháu.”

Nhan An Mỹ cười tới vô cùng thuần lương vô hại, “Chú phóng viên, chú nói có đúng hay không?”

Sắc mặt phóng viên nọ đại biến, anh ta biết, lời này của Nhan An Mỹ là nói, anh ta đã cầm tiền bẩn mà Cung Tư Mỹ cho anh ta.

Nhưng mà, cô bé chỉ là một con nhóc nhìn lên tầm năm sáu tuổi mà thôi, cô bé sao lại biết được việc này?

Nhìn phóng vên trẻ nọ đầy mặt như ăn phải cục nghẹn, trong lòng Nhan An Mỹ vui sướng vô cùng, cô bé xán tới phía trước, đầy mặt tươi sáng rạng rỡ, “Chú phóng viên, sao không nói chuyện nữa? Cháu còn muốn tán gấu đến nơi đến chốn với chú đói!”

“Ví như nói, tán gầu chuyện tiền bẩn, tán gâu chuyện nối giáo cho…

Nhan An Mỹ quên mất câu thành ngữ rồi, trên mặt không hề có chút xíu ngượng ngập nào, cô bé gãi gãi cái đầu nhỏ, “Tán gâu chuyện nối giáo cho gì gì đó! Chú phóng viên, chú chắc không phải không nghĩ ra từ ngữ gì để tán gâu với cháu rồi đó chứ?”

“Cháu khuyên chú một câu nhé, về sau đừng luôn nghĩ làm thế nào trợ Trụ làm người xấu hãm hại người khác, mà nên đọc nhiều sách vào.”

“Khu khụ..”

Nhìn dáng vẻ Nhan An Mỹ rõ ràng ngay cả một câu thành ngữ đều nói không trọn vẹn, còn lý lẽ hùng hồn mà bảo phóng viên phải đọc nhiều sách, Nhan Nhã Tịnh xém chút bị nước miếng của chính mình sặc chết.

Đây là con ai đẻ ra đây! Sao da mặt dày như vậy! Thật muốn đem cô bé nhét lại vào trong bụng cải tạo lại cho tốt một chút!

Không chỉ có Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo cũng nhìn không nổi nữa, cậu ghét bỏ nhìn Nhan An Mỹ một cái, “Không phải trợ Trụ làm người xấu, mà là trợ Trụ vi ngược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK