Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1431

Đột nhiên rất rất muốn nghe, Nhan Nhã Tịnh nép trong lòng anh, ngọt ngấy mà gọi anh một tiếng ông xã.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, giọng nói của Nhan An Mỹ đột nhiên lại vang lên trong không trung.

“Daddy! Daddy ôm ôm!”

Nhan An Mỹ dang rộng hai tay, cười tươi như hoa nhìn Lưu Thiên Hàn, trong đôi mắt ầng ậng nước mang theo sự chờ mong và thấp thỏm rõ rệt.

Lưu Thiên Hàn không thích ôm trẻ con, nhưng nhìn thấy Nhan An Mỹ trước mặt, anh vẫn là nhịn không được vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong ngực.

Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Nhan An Mỹ một cái, Nhan An Mỹ cái người này, thật mất mặt!

Bọn họ đều đã không còn là em bé ba tuổi nữa rồi, cô bé còn tìm daddy đòi ôm ôm!

Giống như em bé còn bú sữa ý, Nhan An Bảo cậu sao lại có đứa em gái mất mặt như vậy chứ!

Kiêu ngạo ghếch ghếch cằm, Nhan An Bảo đã không còn là em bé ba tuổi nhìn Nhan An Mỹ đang được Lưu Thiên Hàn ôm trong lòng một cái, rốt cuộc có chút thèm thuồng.

Cậu xoắn xuýt đi tới phía trước một bước, chậm rì rì dang tay ra, “Daddy, con cũng muốn ôm ôm!”

Lưu Thiên Hàn đương nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Nhan An Bảo, anh dùng một tay ôm lấy Nhan An Mỹ, một tay khác ôm chặt lấy Nhan An Bảo.

Vẻ xoắn xuýt trên gương mặt núi băng nhỏ của Nhan An Bảo vẫn chưa tan, nhưng ý cười trong đôi mắt sâm màu lại làm thế nào cũng không dấu được.

Ấu trĩ một chút thì đã sao! Vòng ôm của daddy thật ấm áp quá đi mất! Thật muốn cả đời đều được daddy ôm như thế này!

Nhan An Mỹ cũng rất muốn luôn được Lưu Thiên Hàn ôm, nhưng nghĩ tới vòng ôm của daddy là thuộc về mami, cô bé vẫn là khe khẽ đẩy Nhan An Bảo một cái.

“Anh, chúng ta đừng để daddy ôm nữa!

Mami là một cái bình dấm chua nhỏ, để mami nhìn thấy daddy ôm chúng ta, mami sẽ ghen đấy!”

Lúc Nhan Nhã Tịnh đẩy cửa phòng khách tiến vào, nghe thấy chính là câu này của Nhan An Mỹ.

Bình dấm chua nhỏ?

Cô rõ ràng rất rộng lượng có được không!

Làm sao trong mắt con nhóc này liền biến thành bình dấm chua nhỏ gì đó rồi?

Nhan An Bảo rất đồng ý với lời nói của Nhan An Mỹ, cậu chui ra từ trong ngực Lưu Thiên Hàn, một bộ nghiêm túc nhìn anh nói, “Daddy, sau này ngoài mami và An Mỹ ra, người không được ôm người phụ nữ khác đâu đấy! Bằng không, con và An Mỹ mãi mãi đều không tha thứ cho người!”

“Daddy, người phải giữ thân như ngọc vì mami bọn con đấy! Hoa dại bên ngoài không thể hái nha!” Nhan An Mỹ nhớ lại lời thoại trong một bộ phim truyền hình dài tập đã xem tối qua, cũng rất nghiêm túc nói với Lưu Thiên Hàn.

Nghe Nhan An Mỹ nói cái gì mà giữ thân như ngọc, còn có cái gì mà hoa dại bên ngoài đừng có hái, thật sực rất shock.

Nhưng khiến Nhan Nhã Tịnh càng chấn kinh hơn là, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xưng hô với anh không phải là bác hai, mà là daddy.

Chẳng lẽ, Anh Lưu khôi phục trí nhớ rồi?

Nghĩ vậy, hốc mắt Nhan Nhã Tịnh có chút ẩm ướt, cô chầm chậm đi tới trước mặt anh, “Anh hai, anh… anh nhớ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK