Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1467

Cho dù là Lưu Thiên Hàn hay là Lưu Gia Thành, trước đây Lưu Kiêu đều rất kiêng ky, dù sao thì anh ta cũng đã phải chịu thiệt quá nhiều dưới tay hai anh em bọn họ, còn suýt chút nữa đã trở thành chó nhà có tang.

Nhưng bây giờ anh ta không sợ tẹo nào.

Ai lại đi sợ một tên tàn phế chứ?!

Bác cả một mực thiên vị Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành, nhưng đó là khi bọn họ khỏe mạnh. Hiện tại bác cả không thể lại giúp một tên tàn phế nữa rồi!

Lưu Gia Thành đã trở nên tàn phế, cho dù bác cả có không thích Lưu Kiêu anh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận anh tiếp quản công ty thôi!

Dù sao người năm quyền của Lưu Thị không thể là một tên tàn phế được!

Lần này, vị trí chủ tịch Lưu Thị ai cũng đừng mơ cướp với anh!

Nghĩ như vậy, đắc ý trên mặt Lưu Kiêu càng thêm nồng đậm hơn một chút, anh ta khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đợi được thời đại thuộc về Lưu Kiêu anh!

“Lưu Kiêu, muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Lưu Thị sao? ” Trên mặt Lưu Thiên Hàn không có một chút tức giận hay không cam tâm khi bị người khác chế nhạo, chỉ có sự trầm lặng như vực sâu, đôi mắt đen nhìn không thấy đáy như vậy làm cho anh có vẻ thâm sâu khó lường không thể hình dung bằng lời được.

“Đáng tiếc, chỉ sợ anh không có cái bản lĩnh đó! “

Tính khí Lưu Kiêu vốn dĩ đã không tốt, bây giờ lại bị một tên tàn phế nói anh không có bản lĩnh, anh ta lập tức thẹn quá hóa giận.

Anh ta âm ngoan nhếch môi lên cười với Lưu Thiên Hàn: “Lưu tàn phế, tôi không có bản lĩnh, vậy một tên tàn phế như anh thì có bản lĩnh sao? “

“Đợi anh phẫu thuật cắt chỉ xong thì anh đến cả đi vệ sinh cũng không thể tự làm được đâu! “

Nói xong câu này, Lưu Kiêu không kìm chế được mà cười lớn: “Hahaha! Một kẻ không tự lo liệu cho cuộc sống của mình còn vọng tưởng cướp vị trí chủ tích Lưu Thị với tôi, Lưu tàn phế, anh nằm mơ giữa ban ngày sao! “

Khi Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu vào phòng thì Nhan Nhã Tịnh vấn luôn ở trong phòng, cô không muốn để cho bọn họ biết quan hệ hiện tại giữa cô và Lưu Thiên Hàn, vậy nên cô vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên, cố gắng gaimr cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng bây giờ Lưu Kiêu cứ một lần lại một lần kêu Lưu tàn phế, thật sự khiến cô không thể nhịn được nữa.

Cô bước lên một bước, lạnh mặt quát lên với Lưu Kiêu: “Lưu Kiêu anh câm miệng lại cho tôi! Anh hai sẽ không trở thành tàn phế! Cả đời này anh cũng đừng mong có thể bước chân lên vị trí chủ tịch Lưu Thị! “

Nhan Nhã Tịnh đứng ở một góc khá khuất, Lưu Kiêu lúc nãy thật sự không có chú ý đến cô, bây giờ nghe thấy tiếng của cô, tầm nhìn của anh ta không khỏi rơi trên người cô.

Anh ta đánh giá Nhan Nhã Tịnh từ trên xuống muốn dưới, trước đây anh đã từng thèm sắc đẹp cuat Nhan Nhã Tịnh, bộ dáng Nhan Nhã Tịnh tức giận hiện tại dường như lại càng đẹp hơn, anh ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh, lại nhìn Lưu Thiên Hàn, Lưu Kiêu lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Bảo vệ anh trai ruột của chồng đã chết như vậy sao? “

Khóe môi Lưu Kiêu nhếch lên một nụ cười khong mang ý tốt gì: “Đáng tiếc, tình nhân nhỏ này của cô lập tức phải cắt chỉ rồi, cắt chi đó! Hoàn toàn biến thành kẻ tàn phế!

“Bốp!”“

Lưu Kiêu còn chưa nói xong, Nhan Nhã Tịnh đã hung hăng dáng một cái tát lên mặt anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK