Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1459

“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, có điều lưng của cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, bắt buộc phải dưỡng thương cho thật tốt, nếu như để vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức. “

“Cảm ơn bác sĩ. “

Tần Khánh Đan vừa nói vừa đi ra ngoài cũng bác sĩ.

Nhìn thấy Chiến Mục Hàng bất động nằm trên xe đẩy, tâm tình Tô Thu Quỳnh có chút phức tạp.

Hóa ra, người mãnh mẽ, lạnh lùng như Chiến Mục Hàng cũng sẽ bị thương nặng như vậy, cũng sẽ phải trải qua cửu tử nhất sinh.

Nhưng cho dù anh có vì cô bất chấp sống chết thế nào đi chăng nữa thì có những tình cảm một khi đã mất đi thì không bao giờ còn có thể lấy lại được nữa, cô sẽ cảm kích anh, sẽ áy náy, nhưng đời này sẽ không bao giờ có yêu nữa.

Tô Thu Quỳnh không muốn lại có thêm chút dính líu gì với Chiến Mục Hàng nữa nhưng nghĩ đến dù sao cũng là anh cứu cô, cô nên nói một tiếng cảm ơn với anh, vì vậy cô vấn là theo Tân Khánh Đan cùng đi đến phòng bệnh của Chiến Mục Hàng.

Lâm Tiêu sững sờ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tô Thu Quỳnh từng chút cách xa anh, anh chỉ cảm thấy trái tim đang sống sờ sờ của mình bị người khác moi ra từ trong lồ ng ngực, máu me đầm đìa.

Hoảng hốt phút chốc, anh vấn là bước nhanh đuổi theo.

Mắt nhìn Tô Thu Quỳnh sắp bước vào phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu thấp thỏm mở miệng: “Thu Quỳnh! “

Anh muốn nói, Thu Quỳnh, đừng đi thăm Chiến Thất, anh sẽ ghen, nhưng lời này anh rốt cuộc cũng không có nói ra khỏi miệng.

Anh chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, nói với cô một câu: “Thu Quỳnh, anh ở bên ngoài đợi em. “

Căn cơ cơ thể Chiến Mục Hàng khá tốt, sau khi hiệu quả của thuốc tê trên người anh hết tác dụng, rất nhanh anh liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Không còn tác dụng của thuốc tê, những vết thương trên người anh thật sự rất đau, nhưng anh hoàn toàn không phát giác ra những cơn đau này.

Tâm nhìn của anh khóa chặt trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh không dời, anh tham lam nhìn chăm chằm cô, dường như là muốn khắc sau mỗi từng tấc trên khuôn mặt của cô vào đáy lòng.

Thật tốt quá, em ấy không có bị thương, chỉ cần em ấy không sao, cho dù anh có đau cố thì trong lòng cũng rất vui vẻ.

Con trai cưng nhà mình vừa thoát khỏi chỗ chết, Tân Khánh Đan vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Chiến Mục Hàng chỉ có Tô Thu Quỳnh thì bà vấn là nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi mở cửa đi ra ngoài, giành lại không gian cho hai đứa nó.

Lúc Tần Khánh Đan còn ở trong phòng bệnh thì Tô Thu Quỳnh cũng không cảm thấy có gì hết, hiện tại phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người là cô và Chiến Mục Hàng, cô lại cảm thấy bầu không khí này lúng túng đến khó nói thành lời.

Có đôi khi Tô Thu Quỳnh cảm thấy đời người thật sự rất kỳ lạ, đã từng thích một người như vậy, chỉ cần nhìn thấy một góc nghiêng khuôn mặt của anh, thậm trí là một bóng lưng thôi liền có thể tràn đầy yêu thích, nhưng đến hiện tại khi đối mặt với anh cô lại chỉ muốn tránh xa.

Tô Thu Quỳnh không định ở lâu trong phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, cô là một người yêu ghét rõ ràng, người khác cứu cô thì cô sẽ không cao ngạo đến nỗi đến một tiếng cảm kích cũng không nói, nhưng sau khi nói lời cảm ơn thì bọn họ sẽ nước sông không phạm nước giếng.

“Tô Thu Quỳnh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK