Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1450

Cô hy vọng Nhan Nhã Tịnh vì một cơ hội sống sót mong mong kia mà cố gắng thêm một lần nữa.

Mà đem theo gánh nặng là cô đây thì Nhan Nhã Tịnh có cố gắng ra sao cũng không thể thoát ra ngoài được.

“Thu Quỳnh cậu tỉnh rồi! “

Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh lập tức vui mừng khôn siết.

Vốn dĩ cô còn đang cảm thấy toàn thân không còn chú sức lực nào, nhưng giờ nghe thấy tiếng của Tô Thu Quỳnh, cả người cô lại lập tức tràn đầy sức lực.

Chỉ cần Tô Thu Quỳnh vẫn còn sống nằm bên cạnh cô thì cô không sợ gì hết.

“Tiểu Tịnh, cậu đừng lo cho mình nữa! Mau đi đi! “

“Thu Quỳnh, mình sẽ không bỏ cậu lại đâu!

Muốn đi thì cùng đi !”

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô muốn cống Tô Thu Quỳnh đứng lên, nhưng ai ngờ Tô Thu Quỳnh lại giấy giụa muốn tụt từ trên lưng cô xuống.

Một khúc gỗ bị ngọn lửa đốt cháy hừng hực rơi từ trên mái nhà xuống, nặng nề nện về hướng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh muốn tránh, nhưng lúc nãy cô đứng dậy đã dùng gần hết sức lực toàn thân, nhất thời cô thật sự không nhấc nổi người lên nữa.

“Tiểu Tịnh, cẩn thận! “

Tô Thu Quỳnh bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng, trong tiềm thức cô muốn đẩy Nhan Nhã Tịnh ra hoặc tệ nhất là chắc trên người Nhan Nhã Tịnh giúp cô đỡ khúc gỗ này, nhưng hiện giwof cô ngã trên mặt đất muốn bò dậy cũng không bò dậy được, cô hữu tâm mà vô lực.

“Tiểu Tịnh! “

Tô Thu Quỳnh tê tâm liệt phế hét lên, ngay trong lúc cô nghĩ rằng Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ bị khúc gỗ nện cho bị thương thì một bóng người màu đen từ bên ngoài ngọn lửa đang cháy hừng hực xông vào ôm lấy Nhan Nhã Tịnh bảo vệ chặt chẽ trong ngực.

Lưu Thiên Hàn khuy gối xuống, vừa hay ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên, chỉ là khúc gỗ kia không tự nhiên bay đi mà đập mạnh lên chân Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhan Tịnh được Lưu Thiên Hàn bảo vệ trong lòng nên không có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Tô Thu Quỳnh lúc này đang đứng ở sau lưng bọn họ lại nhìn rõ rành một màn vừa nấy.

Nhìn thấy vết thương trên chân Lưu Thiên Hàn lập tức be bét máu thịt, Tô Thu Quỳnh không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Vết thương nặng như vậy, chỉ sợ…

“Anh hai, anh đưa Thu Quỳnh ra ngoài trước đi !”

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có cái gọi là vui mừng sống sót sau tai nạn, cô biết chắn trước mặt bọn họ là con đường càng khó đi hơn.

Lưu Thiên Hàn có thể xông vào trong ngọn lửa cháy hừng hực nhưng chưa chắc có thể sống sót mà xông ra ngoài, cô sợ răng sẽ cuốn cả tính mạng của anh Lưu vào một cách vô ích.

Có điều cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi thì bọn họ cũng không thể dễ dành bỏ cuộc.

Ngọn lửa càng ngày càng lớn, Lưu Thiên Hàn đưa Tô Thu Quỳnh ra ngoài xong có lẽ sẽ không còn cách nào quay lại cứu cô được nữa, nhưng Nhan Nhã Tịnh muốn nhường cơ hội sống sót lại cho Tô Thu Quỳnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK