Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1643

Lúc này Lưu Thiên Hàn đã không còn quản được việc ghét bỏ cô bé lại gọi anh là baba nữa, lúc này trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ đó là băm rằm cái tên ức hiếp Tiểu Mỹ thành trăm mảnh.

Anh vừa muốn thoát ra khỏi app trò chuyện thì đột nhiên chú ý đến, hai tin nhắn này không phải vừa mới gửi đến.

Không biết là do tín hiệu điện thoại không tốt hay làm sao mà anh nhận được tin nhắn này muộn hơn, hai dòng tin nhắn này được gửi đến bốn mươi phút trước.

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trở nên càng khó coi hơn, bốn mươi phút…

Anh không dám trì hoãn một chút nào, anh nhanh chóng gọi điện cho Nhạc Dũng để anh ta điều động toàn bộ nhân lực tìm kiến tung tích của Nhan An Mỹ khắp thành phố.

Nhan An Bảo cũng nhận được tin nhắn cầu cứu của Nhan An Mỹ, cậu có gắn thiết bị định vị trên người Nhan An Mỹ, cậu và Lưu Thiên Hàn hội hợp với nhau xong liền nhanh chóng chạy đến vị trí mà thiết bị định vị hiển thị.

Chiếc điện thoại hồng phấn của Nhan An Mỹ và đồng hồ định vị đều yên tĩnh nằm ở bên đường, còn cô bé thì sớm đã khong còn tung tích.

Màn đêm càng ngày càng đày đặc, ánh Ì đén nê-ông nhấp nhánh lại không cách nào xua tan đi bóng tối bào trùm nơi đây…

Nhan An Mỹ có một bí mật.

Gần đây cô bé hầu như tối hôm nào cũng sẽ âm thầm đi ra khỏi Tầm Viên, đi đến khu dân cư nghèo nàn nhất Hải Thành thăm một cậu bé tên là Phó Xuyên.

Nhan An Mỹ mặc dù chỉ có 5 tuổi nhưng cô bé lại hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.

Cô bé biết cậu bé tên Phó Xuyên kia không giống mình.

Cô không lo ăn không lo mặc, hạnh phúc vui vẻ, nhưng cậu lại phải sầu não vì bữa cơm tiếp theo, cậu không hạnh phúc, sống rất khổ cực.

Sau khi bố của Phó Xuyên mất, Lưu thị cho bọn họ rất nhiều bồi thường, đủ để cậu và mẹ cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền.

Đáng buồn thay Phó Xuyên có một người cậu là một con nghiện cờ bạc.

Đánh bạc, chính là một cái động không đáy, cậu của cậu bé nợ bọn cho vay nặng lãi rất nhiều tiền, hơn nữa, lãi mẹ đẻ lãi con, càng ngày càng nợ nhiều.

Không chỉ như vậy, ông ta rõ ràng nợ nhiều tiền như vậy nhưng vẫn không chịu thay đổi, tiếp tục đánh cược hết lần này đến lần khác, ông ta muốn lấy lại số tiền đã bị thua mất nhưng lại thua càng nhiều tiền hơn.

Ông ra biết chị gái mình nhận được bồi thường của Lưu thị nên đã lấy trộm thẻ ngân hàng của bà, ông ta đại khái có thể đoán ra được mật khẩu thẻ ngân hàng, sau mấy lần thử thì thật sự đã thử ra được mật khẩu đúng, tất cả tiền trong thẻ ngân hàng đều bị ông ta chuyển đi mất.

Mẹ của Phó Xuyên tất nhiên đã phát hiện chuyện này, một số tiền lớn như vậy liền bị trộm đi mất như vậy, bà ấy tức đến bệnh tim phát tác.

Nhưng cậu của Phó Xuyên dù sao cũng là em trai ruột của mình, bà ấy cũng không thể tự tay đưa em trai mình vào tù được, bà chỉ có thể lết thân thể yếu ớt của mình đi làm việc, sống tắn tiện qua ngày.

Trừ đi số tiền học của Phó Xuyên thì số lương còn lại của bà cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, thậm trí còn khồn đủ để mua thuốc cho chính mình.

Vậy nên bà và Phó Xuyên sống rất khổ cực, cho dù là ăn mặc tệ nhất rồi cũng vấn không đủ sống.

Nhan An Mỹ rất đau lòng cho đôi mẹ con đáng thương này, cô bé muốn giúp bọn họ.

Cô bé đưa cho Phó Xuyên tất cả số tiền tiêu vặt của mình, nhưng thiếu niên nhỏ tuy nghèo lại rất kiên cường, sống chết không chịu nhận tiền cô bé đưa cho.

Thậm chí cô bé nói chuyện với cậu thì cậu cũng lạnh nhạt không thèm để ý.

Nếu như là người khác, suốt cả ngày mặt nóng dán mông lạnh thì sớm đã bị chọc cho tức đến xù lông rồi, nhưng Nhan An Mỹ lại không như vậy, cô bé lại càng thích cậu thiếu niên có cốt khí này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK