Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 871

Cung Trí Cương sững người, rõ ràng là anh ta không ngờ lại có kẻ dám đánh một người cao quý như anh ta.

Cung Trí Cương bị Nhan Nhã Tịnh tát một cái như vậy cũng dần lấy lại được chút tỉnh táo ngắn ngủi. Nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức co rụt con ngươi lại.

Nhan Nhã Tịnh nhân cơ hội này dồn sức đè anh ta xuống giường, lấy dây thừng trói lại lần nữa. Thật ra cô cũng từng có suy nghĩ ném Cung Trí Cương ra ngoài mặc kệ anh ta sống hay chết. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô lại không nhẫn tâm ra tay.

Không biết khi nào em trai Nhan Minh Tự của cô mới có thể tỉnh lại. Nhìn gương mặt sống động cực giống Nhan Minh Tự kia, cứ như thể Minh Tự của cô cũng sẽ khỏe lại vậy.

“Anh phải chịu đựng! Chắc chắn sẽ khỏe lại thôi!”

Nhan Nhã Tịnh đối xử với anh ta như Nhan Minh Tự, nắm chặt tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương vốn còn đang bất an cựa quậy bởi vì cơn nghiện và đau đớn tra tấn, nhưng được Nhan Nhã Tịnh nắm tay như vậy, kỳ tích là anh ta đã bình tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Tịnh thấy Cung Trí Cương đã an phận, vội vàng tiếp tục châm cứu cho anh ta. Thấy miếng vải bông trong miệng anh ta lại rơi ra, cô vội vàng nhét lại, nhưng anh ta lại cắn chặt răng không chịu há miệng ra.

Thấy miệng Cung Trí Cương chảy máu, Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta cắn đứt lưỡi, cô lo sốt vó, lập tức đưa tay bẻ miệng anh ta ra.

Lúc này Cung Trí Cương mở miệng ra thật, nhưng lại cắn ngón tay Nhan Nhã Tịnh. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay Nhan Nhã Tịnh lập tức xuất hiện dấu răng thật sâu, tay đứt ruột xót, đau đến mức cô phải nghi ngờ cuộc đời luôn.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rút tay về, hung dữ trừng mắt với Cung Trí Cương: “Tôi nói cho anh biết, anh mà còn cắn tôi nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh đấy, sống chết thế nào tùy anh!”

Bây giờ Cung Trí Cương đã hoàn toàn không thể nghe được Nhan Nhã Tịnh nói gì nữa rồi. Anh ta như một con thú bị trói, điên cuồng giật dây thừng trên tay. Dáng vẻ kia như thể chỉ cần giành lại được tự do là anh ta sẽ lập tức nhào tới xé nát Nhan Nhã Tịnh ra thành từng mảnh.

Thấy Cung Trí Cương như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi. Nhưng cô không thể bỏ dở giữa chừng, đành căng da đầu tiếp tục châm cứu cho anh ta.

Máu trong miệng Cung Trí Cương càng lúc càng nhiều, Nhan Nhã Tịnh biết, lúc này có nhét vải vào cũng không được. Cô cắn răng, đưa thẳng cánh tay mình vào miệng Cung Trí Cương.

Bị anh ta cắn thật sự rất đau, nhưng cắn cánh tay cô còn hơn để anh ta cắn đứt lưỡi mình.

Ban đầu Nhan Nhã Tịnh rất sợ cánh tay bị cắn bị thương, nhưng nghĩ đến gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Minh Tự, cô bỗng nhiên không còn sợ nữa.

Trước nửa đêm, Cung Trí Cương còn đáng sợ hơn cả thú hoang, nhưng sau khi cắn cánh tay Nhan Nhã Tịnh chảy máu đầm đìa, anh ta đột nhiên yên tĩnh lại, nằm im cho Nhan Nhã Tịnh châm cứu, im lặng nhìn cô xử lý những vết thương mới trên người do anh ta tự hành hạ bản thân, sau đó lại yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.

Vật lộn hơn nửa buổi tối, Nhan Nhã Tịnh cũng mệt không chịu nổi. Cô không còn sức xử lý vết thương trên cánh tay mình cẩn thận, chỉ thoa sơ thuốc cầm máu rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mép giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, lúc Cung Trí Cương tỉnh lại thì đã trông thấy cảnh này, Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường ngủ ngon lành, trong sáng và thanh thuần đến mức y như thiên sứ rơi xuống trần gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK