Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1625

“GôI”

Cung Tư Mỹ tức giận đến suýt chút nữa mất đi phong thái của một tiểu thư nhà quyền quý, cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẻ mặt cũng không hung dữ như vậy nữa.

Cô không có lập tức đáp trả, nửa mí mắt Cụp xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trên lộ ra vẻ ôn hòa khiếm thấy “Nhan Nhã Tịnh, anh Gia Thành rốt cuộc có cứng khi ở cùng tôi hay không, cô rất xanh sẽ biết thôi!” Dừng lại một chút, cô ta lại nói thêm: “Đến lúc đó, đừng khóc!”

Nói xong, Cung Tư Mỹ ngạo nghề xoay người, nhấc giày cao gót thô thiển cất bước, lắc lư đi về phía bãi đậu xe.

Cung Tư Mỹ thách thức cô như vậy, nhưng Nhan Nhã Tịnh thật sự không quan tâm, chính là động tác sờ bụng của Cung Tư Mỹ, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Chỉ là nói thôi, sờ bụng có ích gì!

Cung Tư Mỹ thực sự là một con rắn độc!

Khi Lưu Thiên Hàn lên xe, anh ấy thấy rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đang ngồi ở ghế sau.

Nhạc Dũng ngồi ở ghế lái, đang bối rối không biết nên nói gì với hai đứa nhỏ, khi thấy Lưu Thiên Hàn đi tới, anh lập tức trở lại tư thế ngồi thẳng.

Lưu Thiên Hàn người này, cũng hiểu rất rõ.

Anh cảm thấy, cho dù chia tay với Nhan Nhã Tịnh, nhưng hai đứa trẻ này vẫn mang dòng máu Lưu gia, anh ấy chắc chắn vẫn sẽ đối xử tối với cháu trai và cháu gái của mình.

“Cha, con có chuyện muốn nói với cha.”

Nhan An Bảo nghiêm túc nhìn anh, tựa hồ muốn thương lượng với anh gì đó, trong đôi mắt đen láy của cậu bé lộ rõ ra vẻ bất mãn, giống như anh nợ cậu mấy trăm triệu tiền không bằng.

Cha…

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn dần trở nên lạnh nhạt, trong giọng nói của anh, không thể nghe ra một chút hơi ấm nào: “An Bảo, bác không phải cha của cháu, bác là bác hai của cháu.”

Vốn dĩ, sắc mặt của Nhan An Bảo đã rất khó coi rồi, nhưng bây giờ sau khi nghe những lời của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt nhỏ của cậu bé trở nên xám xịt như bị bôi mực lên.

Nhan An Bảo hơi nhếch môi, cũng tốt, mấy ngày trước còn bắt bọn chúng gọi là cha, hiện tại lại trở thành bác hai.

Thực sự rất tốt!

Nhan An Bảo khá sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng bây giờ cậu bé cảm thấy tức giận nhiều hơn.

Cha của mình, mà không cho gọi cha, thú vị làm saol Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, Nhan An Mỹ không nhịn được nữa, cô bé chớp chớp mắt, đáng thương nhìn anh: “Cha, cha nói vậy là có ý gì? Từ giờ trở đi, anh và con sẽ không thể gọi cha là cha nữa sao?”

“An Mỹ, bác là bác hai của con.” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhắc lại lời vừa rồi.

“Được rồi, bác hai.” Nhan An Bảo lạnh lùng nói, vốn dĩ cậu bé còn muốn giúp mẹ lấy lại cha mình, nhưng hiện tại, cậu bé tức giận đến mức không muốn người cha đã bỏ rơi vợ con mình này nữa.

“Anh, sao anh lại kêu cha là bác hai? Rõ ràng chúng ta trước đó đã thỏa thuận, từ nay về sau liền gọi là cha mài”

Nhan An Mỹ bất mãn bĩu môi, ‘Cha, cha đã đồng ý cho với con và anh trai con gọi cha là cha, cha không giữ lời!”

Đế lời nói của mình nghe có vẻ nghiêm túc và mạnh mẽ hơn, Nhan An Mỹ lại nói thêm một câu: ‘Cha, người lớn nói không giữ lời, mũi sẽ dài ra đấy!”

“An Mỹ, ông ấy không phải cha chúng ta, ông ấy là bác hai.”

“Nhưng là, ông ấy rõ ràng…’!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK