Hơn nữa, Minh Nguyệt Lâu có những cô gái ngồi cùng phục vụ.
Những cô gái đó duyên dáng thướt tha, ai cũng vô cùng xinh đẹp.
Nếu bị trưởng tỷ biết được, e là sẽ đánh gãy chân tỷ phu.
“Đánh gãy chân ta? Vậy thì càng phải đi!”.
Tiêu Lâm cười ha ha, lên xe ngựa của Ngụy Thanh.
Ghê tởm đến mức ngay cả Tân Nam cũng chán ghét, hắn lại muốn xem xem Dương Chư ghê tởm đến mức nào.
Tân Nam sốt ruột giậm chân, kéo Tân Bắc lên ngựa đuổi theo.
Một nhóm cử nhân thiếu niên ở kinh thành hết sức hăm hở, quất ngựa lao nhanh, tiến vào chốn phong lưu trong đêm.
Tiếng vó ngựa hỗn loạn mạnh mẽ, người đi đường vội vàng tránh sang bên, tuy không biết trong xe ngựa là ai nhưng đều cúi đầu hành lễ.
Con cháu quyền quý ra đường giống như cả con đường là của nhà họ vậy.
Lần đầu Tiêu Lâm ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh, thú vui của người có quyền đúng là khác biệt.
Người đời như sâu kiến, con cháu quyền quý ngồi trên cao, ngay cả khi đi đường cũng có cảm giác ưu việt.
Trong xe ngựa, Ngụy Thanh nhắc nhở: “
Con người Dương Chư không tầm thường, bữa cơm hẳn mời huynh ăn sợ là bữa cơm ân huệ”.
Tiêu Lâm cười lớn, bình tĩnh không lo lắng.
Chu Hành bị bắt giam đợi ngày chém đầu, phe Chu thị sẽ dễ dàng tha cho hắn sao?
Tiêu Lâm không sợ, đám yêu ma quỷ quái này không thể đến gần hắn được.
Hản chỉ cần uống no uống đủ, còn lại Bạch Khởi sẽ thay hẳn giải quyết mọi chuyện.
Ngụy Thanh nhìn Bạch Khởi đang ngồi yên lặng, hắn là nô lệ Côn Luân đầu tiên được ngồi trong xe ngựa. Ngụy Thanh tăng häng: “Tiêu huynh, đây là người đã giết ngọc diện tiểu lang quân sao?”.
“Ừ, không sai”, Tiêu Lâm tán thưởng vỗ vai Bạch Khởi, vô cùng kiêu ngạo.
Ngụy Thanh vô cùng sợ hãi, ngậm miệng lại. Ngày hôm ấy, hắn ta thấy Thẩm Dương đầu lìa khỏi cổ, vết cắt ở phần đầu bén ngót, đủ để nhận ra Bạch Khởi không phải người tầm thường, Tùy Ý cũng không phải kiếm bình thường.
Bữa cơm hôm nay không chừng là bữa cơm ân huệ của Dương Chư.
Minh Nguyệt Lâu, đệ nhất tửu lâu của kinh thành, cực kỳ phú quý, mỹ nhân như mây, món ngon vô số, rượu ngon khiến người ta say.
Nơi tiêu khiển thường ngày của quyền quý ở kinh thành, trong túi không có mười lượng vàng thì đừng mong vào được cửa Minh Nguyệt Lâu.
Với chỉ phí này, người bình thường chỉ nhìn chứ không với tới, tiền bọn họ kiếm mười đời cũng không đủ ăn một bữa ở đây.
Người dân đứng cách xa bên ngoài chỉ có thể tưởng tượng món ăn cao cấp ở trong đó ngon như thế nào, tưởng tượng mỹ nhân trong đó dịu dàng động lòng người như thế nào.
Từ trước đến nay, ai đỗ đầu kỳ thi Hội ở kinh thành sẽ mời khách ăn ở Minh Nguyệt Lâu, hơn nữa sẽ gọi một phần ăn đặc biệt của Minh Nguyệt Lâu, gọi là món “Bảng vàng đề tên”.
Nhóm Tiêu Lâm tìm bàn to nhất ngồi xuống. Hôm nay Dương Chư mời khách, vừa đến đã gọi món “Bảng vàng đề tên”, ý nghĩa của việc này không cần nói cũng biết.
Nực cười, kết quả thi Hội còn chưa công bố, Dương Chư: đã mời khách trước.
Xem ra người ngông cuồng trên đời cũng không phải chỉ có mỗi Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm nhìn lên, tửu lâu thời cổ đại này có tổng cộng chín tầng.
Nơi này là địa điểm ngắm trăng tốt nhất ở kinh thành, thế nên mới gọi là Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Lâu và điện Trường An nằm đối diện nhau, tương truyền Minh Nguyệt Lâu là tài sản của triều đình, hiện không thể tra rõ tính chân thực của chuyện này, nhưng món ăn nơi đây ngon bậc nhất là sự thật.
Hương thơm phả vào mũi lượn quanh khắp tửu lâu.
Bên trong ngôi lầu vô cùng náo nhiệt, người có tiền trong kinh thành đều tụ tập ở đây, ai nấy mặc áo gấm hoa lệ.
Tiêu Lâm vừa tới là trở thành người nghèo nhất.
Chưởng quỹ nghe nói có người đặt món “Bảng vàng đề tên” nên đích thân đến xem: “Ồ, hóa ra là các vị công tử tới đây, không thể đón tiếp từ xa”.
“Đem hết món của các ông lên đây, hôm nay Tiêu giải nguyên của chúng ta đến đây lần đầu, phải để huynh ấy mở. mang tầm mắt”, Dương Chư gõ quạt lên người Tiêu Lâm giống như đại ca, cứ như hắn ta càng hào phóng thì Tiêu Lâm có vẻ càng nhỏ nhen vậy.