“Ngươi có biết thanh kiếm đó là của ai không?”, Tân Bát Phương quát lên to đến nỗi khiến những ngọn nến trong từ đường đều rung rinh. Lão thái thái hết hồn, căm hận nhìn Tiêu Lâm, hoá ra con chuột nhắt này chính là người mách lẻo!
Nhận được ánh mắt hình viên đạn của lão thái thái, Tiêu Lâm bình thản nhún vai. Một nam nhân như hắn mà phải đi mách lẻo sao? Đúng là lòng dạ đàn bài!
Tân Phong cúi đầu, ấp úng: “Là, là kiếm của Tiêu tướng quân...”
“Bốp!”, Tân Bát Phương lại giáng thêm một phát tát nữa, mọi người đều sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
'Tần Bát Phương còn thuận tay cầm roi quất xuống, đánh mạnh vào Tần Phong: "Hoá ra ngươi cũng biết chủ nhân của Thuần Quân là ai! Ngươi cứu cô gia là lẽ đương nhiên! Tại sao còn dùng Thuần Quân làm con bài mặc cả? Ngươi đã báng bổ Thuần Quân! Khốn kiếp!! Ngươi làm mất mặt Tân Bát Phương này! Tân gia chúng ta không có đứa cháu như ngươi!”
“Vút vút vút!”
Roi quất xuống như mưa, Tần phu nhân thương con, đang định tiến tới khuyên can nhưng lại bị chồng mình ngăn lại.
Mặc dù Tần Thắng không ưa gì Tiêu Lâm, nhưng nhà họ Tiêu xứng đáng được tôn trọng. Chiếm đoạt Thuần Quân quả thực là cái sai của Tân Phong.
“Ông muốn đánh thì đánh ta đây này! Đánh chết ta luôn đi! Thuần Quân đó là †a muốn lấy, không liên quan đến Phong Nhi!”, Tần lão thái thái nước mắt nước mũi ròng ròng: “Hoá ra ông đánh Phong Nhi vì thứ này! Hắn ta chỉ là cô gia, còn Phong Nhi là cháu ruột ông cơ mài”
“Bà!”, Tân Bát Phương mắt như sắp toé lửa: “Người đàn bà ngu dốt! Bà thì hiểu cái gì?”
“Ta không hiểu!”, lão thái thái chỉ vào Tiêu Lâm, vừa khóc vừa mắng: “Cô gia này là ông muốn chứ không phải bọn ta muốn! Hắn gây chuyện thị phi, Phong Nhi đi cứu hắn, ta yêu cầu Tiêu gia dùng Thuần Quân đổi lại thì có gì sai! Phong Nhi đi chuyến đó, suýt thì mất cả mạng!”
Nghe bà ta nói vậy, Tân Bát Phương càng sôi máu: “Tài nghệ không bằng ai mà còn ấm ức sao! Ta đánh chết mụ đàn bà lòng dạ hẹp hòi này, cả đứa cháu
không biết tôn trọng người đã khuất này!”
Tần Bát Phương tách Tần lão thái thái ra, cây roi trong tay lại quất về phía Tân Phong!
“Vút vút vút!”
Tiêu gia là gia tộc như thế nào! Họ đầu rơi máu chảy vì bảo vệ tổ quốc!
Người khác ức hiếp Tiêu gia thì cũng thôi đi, Tân gia và Tiêu gia vốn là huynh đệ. Vậy mà hậu duệ của Tân gia lại xúc phạm thanh kiếm Thuần Quân. Chuyện này Tân Bát Phương sao có thể nhịn được?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
'Tần Bát Phương ra tay không hề khoan nhượng, người tập võ có lực tay rất mạnh. Mấy roi quất xuống, Tân Phong đau đến nỗi cắn chảy máu môi: “Tổ phụ, huynh trưởng bị thương vẫn chưa..", Tân Phượng Uyển nước mắt ướt đẫm gò má, Tân Bát Phương quay đầu lại, nét mặt vô cùng nghiêm khắc. Tân Phượng Uyển lập tức ngậm miệng lại, chột dạ cúi thấp đâu không dám nói thêm gì nữa.
Huynh trưởng lấy kiếm Thuần Quân đã khiến tổ phụ giận dữ như vậy. Nếu ông ấy biết chuyện nàng từng đánh Tiêu Lâm... “Ngươi cũng quỳ xuống!”
Tần Phượng Uyển vừa lên tiếng, Tân Bát Phương như thể nhớ ra chuyện gì nên lại giận dữ quát lớn. Tân Phượng Uyển lập tức quỳ sụp xuống: “Tổ phụ...”
'Tần Bát Phương lồng ngực phập phồng vì giận, chỉ vào Tân Phong và Tần Phượng Uyển quát lớn: “Tại sao ta có thể có những đứa cháu khốn kiếp như các ngươi! Các ngươi từ nhỏ đã đọc thơ ca! Học lễ nghĩa! Vậy mà các ngươi lại học được thứ chó má gì vậy?”
Nhìn thấy cơn thịnh nộ của Tần Bát Phương, Tân Nam Tần Bắc ban đầu định cầu xin ông nội tha cho huynh trưởng và tỷ tỷ của mình giờ co rúm lại một góc không dám lên tiếng.
Tiêu Lâm có thể nhận ra người nhà Tân gia chỉ toàn hổ giấy. Trước những người thực sự mạnh mẽ, họ đều không dám ho he.
Bình thường Tân lão thái thái mồm năm miệng mười, Tân Phượng Uyển và Tân Phong luôn khinh thường người khác. Thế nhưng Tần Bát Phương vừa trở về thì những người này lập tức phải cúi đầu.
Chẳng trách nhà họ Tần vinh hoa phú quý, Tần lão tướng quân tam quan ngay thẳng, gia tộc đương nhiên tự khắc sẽ ngày càng phát triển.
'Tần Bát Phương dạy dỗ Tần Phong như vậy, thực ra ông ấy cũng rất đau lòng. Nhưng nếu Tần Phong cứ lòng dạ hẹp hòi như vậy thì làm sao sau này có thể gánh vác được trách nhiệm duy trì sự thịnh vượng của Tân gia?
“Phụ thân bớt giận!”, Tân Thắng trợn mắt lườm Tần Phong và Tân Phượng Uyển: “Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện...”
Câu nói này là câu nói điển hình của các bậc phụ huynh khi muốn thoái thác trách nhiệm dạy con không nên hồn của mình. Tiêu Lâm khinh thường hừ một tiếng. Còn nhỏ? Tân Phong đã hai mươi tuổi mà vẫn nhỏ? Hắn là cựu thiếu nhi chắc?
Tần Bát Phương gầm lên: “Dạy dỗ con cái không đến nơi là lỗi ở cha mẹ! Ngươi còn mặt mũi bảo lão tử bớt giận? Ngươi dạy ra một đứa con trai và một đứa con gái tốt quá!”
Tần Thắng bị phụ thân quát như vậy, vẻ mặt khó coi nhưng không dám nói thêm gì.
“Quỳ ba ngày ba đêm cho ta! Không được ăn! Không được uống!”, Tân Bát Phương lạnh lùng nói: “Cho đến khi các ngươi nhận ra lỗi sai của mình thì không được phép đứng dậy!”
Tần Bát Phương ném chiếc roi da trong tay xuống đất, kéo tay Tiêu Lâm: “Chúng ta đi!”
Được Tân Bát Phương kéo đi như vậy, Tiêu Lâm càng nhận thêm vô số ánh mắt hình viên đạn.