Lý Mục không ra tay nặng, ông ta chỉ chặn Tân phu nhân không đến gần kho chứa củi mà thôi!
"Lý Mục to gan! Tránh đường cho tai"
Tân phu nhân thở hổn hển, Thái A kiếm của Lý Mục sát khí quá lớn, bà ta đánh không lại!
Không còn cách nào khác, bà ta đành dùng thân phận của mình trấn áp đối phương: "Ta là công chúa hoàng tộc, vậy mà một quan tứ phẩm như ngươi dám
tấn công ta?”
Lý Mục cầm thanh Thái A chỉ vào Tân phu nhân: "Công chúa, xin thứ lỗi, chủ nhân đã ra lệnh nên ta buộc phải tuân theo!”
"Quả nhiên là xuất thân thấp hèn, cho dù có trở thành quan trong triều đình thì cũng vẫn là nô tài của kẻ khác!” Tân phu nhân nói ra những lời vô cùng khó
nghe: “Văn Hàn giờ là kẻ đã gần đất xa trời, vậy mà ngươi còn nghe lời hắn?”
Lý Mục nãy giờ vẻ mặt lạnh lùng, cau mày nói: "Chủ nhân là đế sư, xin công chúa hãy cẩn trọng lời nói”.
"Đế sư? Hừ, ông ta không phải thầy của ta nên chiêu này của các ngươi không có tác dụng với ta đâu! Xem kiếm của ta đây!"
"Mẹ! Đừng đánh nữa!" Lúc này, Tân Phượng Uyển vội vã chạy tới. Khi thấy cửa kho củi vẫn đang đóng chặt, nàng không khỏi hít một hơi lạnh khi nghĩ tới việc một "con dã thú"
sắp sửa từ đó lao ra.
Tân phu nhân còn không thèm nghe lời phu quân mình chứ nói gì đến con gái?
"Văn giáo dụ bị ám sát rồi!” Tần Phượng Uyển giậm chân, lớn tiếng nói!
Tần tướng quân và Tần phu nhân đều sửng sốt, đồng thanh hỏi ngay: “Con nói cái gì?”
Lúc này, ở trong kho củi có tiếng va đập mạnh vang lên! Tiếng khóa cửa kêu cành cạch!
Cùng lúc đó, Tiêu Lâm gầm lên: "Bạch Khởi!"
Bạch Khởi đang ẩn thân gần đó lập tức bay ra, vung thanh Tuỳ Ý chém khoá cửa làm đôi!
Từ trong kho chứa củi, một bóng người lao ra. "Tiêu Lâm! Tên nghịch tử! Hãy quay lại đây!"
Tần phu nhân giơ kiếm chém Tiêu Lâm, nhưng Bạch Khởi đã quay người chặn lại! Sát khí đột nhiên dâng trào!
"Ngươi thật to gan!” Tân phu nhân tức giận hét lên: “Ta sẽ trừng trị ngươi!” Giọng nói của Bạch Khởi lạnh như băng: "Vậy thì thử đi!"
Lý Mục còn chưa thực sự ra tay, Tân phu nhân đã đánh không lại, huống chi giờ lại thêm một Bạch Khởi?
Lý Mục quay đầu lại: "Bạch Khởi, bảo vệ chủ nhân của ngươi! Việc ở đây giao cho tai"
"Đa tạ Lý đại nhân!" Bạch Khởi quay đầu nhìn về phía Tân phu nhân: “Phu nhân, không cần phải bám chặt không buông nữa! Chủ nhân đã để lại thứ phu nhân muốn trong kho củi rồi!"
Binh phù.
Tân phu nhân nghe vậy liền vội vàng lao vào kho củi.
Quả nhiên là binh phù đã được đặt ở khoảng trống giữa đống củi!
€oi như Tiêu Lâm cũng có chút thức thời!
Tân phu nhân vô cùng vui mừng, nhưng cái chết của Văn Hàn thực sự đã gây rắc rối cho nhà họ Tần. Kẻ nào dám cả gan ra tay ở Tần phủ? Đây không phải là khiêu khích sự tôn nghiêm của Tân phủ sao?
"Tên khốn Tiêu Lâm đó đâu?”
Khi Tân phu nhân quay vào trong phủ, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu.
Tân Phong ngơ ngác nhìn mẹ, Tân phu nhân hỏi hắn ba câu, hẳn đều không trả lời. Đến khi Tân phu nhân tát một cái vào mặt Tần Phong: “Tỉnh lại chưa hả?”
Tân Phong tỉnh táo lại, giọng như sắp khóc: "Mẹ! Tiêu Lâm nói, Tiêu Lâm nói... Tân phủ sắp xong đời rồi”.