Bàn tay cũng buông thõng xuống.
Tuy mũi tên không trúng tim nhưng lại có độc.
Kịch độc.
Môi Văn Hàn tím tái.
Dịch Quy và Tân Phong đều ngơ ngác nhìn nhau.
Trong cung điện, một lá thư khẩn được bồ câu đưa thư đưa tới hoàng cung. Khi Mã công công nhận thư, ông ta thảng thốt, vội vã chạy tới hậu cung để báo tin.
Hôm nay hoàng đế đang dùng bữa tại chỗ của hoàng hậu, Mã công công chẳng còn cách nào chỉ đành ngắt lời hoàng đế, run giọng nói nhỏ: “Bệ hạ... Văn giáo dụ mất rồi... e rằng có kẻ đang cố tình dàn dựng để tạo hiềm khích giữa Tiêu Lâm và Tân phủ, để hai bên tự giải quyết lẫn nhau”.
Một tiếng "xoảng" vang lên!
Hoàng đế tức giận đến mức hất toàn bộ chén đĩa trên bàn xuống đất!
Đám nô tì xung quanh sợ đến mức đều quỳ sụp xuống cúi đầu, Hoàng hậu cũng sợ hãi buông đũa quỳ xuống đất: "Bệ hạ bớt giận!"
"Điên!"
“Điên cuồng!”
"Quá đỗi ngông cuồng!"
"Đầu tiên giết tướng quân của trẫm!”
"Sau đó giết giáo dụ của trãm!”
"Được!"
"Được lắm!"
"Đám Ngụy giám quốc này lưỡi dài quá rồi!” vị hoàng đế trẻ tuổi tức giận.
"Bệ hạ, chúng ta nên làm thế nào?” Mã công công lo lắng.
Cơn giận của hoàng đế nhanh chóng lắng xuống.
Ánh mắt y trở nên lạnh lùng: "Chờ đợi”.
Chờ đợi? Cả Hoàng hậu lẫn những người xung quanh đều không hiểu. Mã công công gật đầu: "Vâng, thưa Bệ hạ”.
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, y tin Tiêu Lâm nhất định sẽ giúp y xả mối hận này!
"Hậu táng Văn giáo dụ! Quy cách tang lễ giống như của Tần lão tướng quân!"
"Giáo dụ không có con, hãy để môn sinh của ông ấy là Tiêu Lâm chủ trì tang
"Còn đứng đó làm gì? Mau đi truyền thánh chỉ!"
Mã công công bị quát cho run lẩy bẩy, cúi đầu: "Vâng thưa Bệ hạ, lão nô lập tức đi ngay!"