Trong bóng tối, Tân Phượng Uyển nghiến răng tự đi bộ về. Chu Hành đã chết, nàng cũng không dám ở lại nơi này.
Đáng tiếc... đáng tiếc Chu Hành có tài năng, nhưng tâm địa lại bẩn thỉu như vậy!
Hắn ta chết cũng đáng!
Tân Phượng Uyển lúc trước bị mù mới cho rằng hắn ta là quân tử!
Đáng tiếc Chu Hành đã chết, bài thơ lúc trước cũng không thể nào trọn vẹn. “Ta há cam chịu làm người tâm thường chốn dân gian...”
Cầm đèn lồng Tần Phượng Uyển thầm lẩm bẩm. Trên con đường đầy nước và bùn, nàng thở hổn hển bước đi rất lâu cũng không thấy bóng dáng Tần phủ.
Đôi chân thanh tú của nàng đã đi một chặng đường dài như vậy, chẳng mấy chốc đã đẫm máu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và nước mưa trông vô cùng nhếch nhác.
Sẽ thật tuyệt nếu có một con ngựa.
Khi nàng đang nghĩ vậy, ba con ngựa xuất hiện cách đó không xa.
Ba người Tiêu Lâm đang đứng nghỉ trên đường, khi nhìn thấy Tân Phượng Uyển, Tiêu Lâm ra chiều kinh ngạc: "Tần đại tiểu thư sao còn ở đây? Ta tưởng cô
phải về đến nhà rồi chứ?"
"Ngươi nói bậy! Bổn tiểu thư có hai cái chân mà có thể đuổi kịp con ngựa bốn chân của ngươi sao?”
Tân Phượng Uyển tức giận đá một cái rồi quát lên, Tiêu Lâm thì ngược lại rất vui vẻ: "Vậy vừa rồi sao cô còn ngạo mạn như vậy? Hiện tại biết có ngựa để cưỡi là tốt lắm rồi sao?"
Mông Ngạo bật cười, tình trạng lôi thôi lếch thếch hiện giờ của Tân Phượng Uyển và vẻ kiêu ngạo vừa rồi của nàng đúng là khác nhau một trời một vực.
So với Bạch Khởi, Mông Ngạo có tính cách rất hoạt bát khi không ở trạng thái chiến đấu.
Tân Phượng Uyển sắc mặt cực kỳ khó coi, Tiêu Lâm hừ lạnh: "Lên ngựa".
"Ồ, ngươi đang đợi ta sao?" Tân Phượng Uyển quay đầu lại, nhưng vẫn chưa đi tới chỗ Tiêu Lâm!
Tiêu Lâm nhấc dây cương lên!
Hành động này của Tiêu Lâm trong mắt nàng giống như một tia chớp, khiến đồng tử của nàng lập tức giãn ra! Bây giờ cách Tần phủ còn xa như vậy, nàng làm sao có thể đi bộ về!
"Ta lên ngựa không phải được rồi sao? Mau dìu ta lên ngựa!"
Người trong tình trạng thất thế như Tân Phượng Uyển mà vẫn có khá nhiều yêu cầu.
Nàng đưa tay ra, giống như một nàng công chúa cao quý đang đợi Tiêu Lâm giúp nàng lên ngựa.
Cũng chính đôi bàn tay này đã cào Bạch Khởi chảy máu.
Tiêu Lâm không xuống ngựa, hắn không hề khách sáo túm lấy tay nàng như †úm cổ một con gà, quăng Tân Phượng Uyển lên ngựa, ngồi trước mặt hắn!
Động tác của hắn quá mạnh bạo khiến Tân Phượng Uyển choáng váng, vừa lên ngựa là chóng mặt muốn ngã xuống.