Những cơn gió cuối thu ở kinh thành vô cùng lạnh lẽo, càng đi về phía Bắc, khung cảnh càng trở nên tiêu điều.
Dần dần, cây cối biến mất và những nấm mồ xuất hiện ngày càng nhiều.
Đi thêm vài cây số nữa, không còn cây cối hay nghĩa trang, chỉ còn một dải cát vàng. Môi trường sống của nô lệ Côn Luân tồi tệ đến mức nào, Tiêu Lâm chưa đến nơi đã có thể tưởng tượng ra.
Trên đường đi, Bạch Khởi và Tiêu Lâm bàn luận về những chủ đề nóng tại kinh thành gần đây, những chủ đề này đều xoay quanh công chúa và Tân Phượng Uyển.
Thứ nhất là công chúa kén chồng, thứ hai là Tân Phượng Uyển lộ chân trần.
Tiêu Lâm tỏ ra không đồng tình: “Việc công chúa chọn chồng ta cũng biết, công chúa mới bảy tám tuổi, còn quá nhỏ! Như vậy không tốt!”
Người buôn ngựa âm thầm đánh giá, trên đời vẫn có kẻ dám chê bai công chúa cao quý. Người đàn ông trước mặt tuy giàu có nhưng lại có vẻ giàu xổi. Lại còn miệng lưỡi lắt léo, ngay cả công chúa cao quý hản cũng coi thường, đây chẳng phải giả vờ thì sao?
Cóc không ăn thịt được thiên nga, nên mới chê rằng thịt thiên nga không ngon.
"Tuy nhiên, tin đồn về Tân Phượng Uyển thì cũng không tệ".
Tiêu Lâm cười đắc ý, Tân gia sống chết không muốn để cho chuyện bê bối ngày hôm đó lộ ra, đương nhiên những người hầu có mặt ở đó không dám nói gì, nhưng Tiêu Lâm thì dám.
Đúng vậy, Tiêu Lâm đã đích thân lan truyền tin tức về việc bàn chân trần của Tân Phượng Uyển bị mọi người nhìn chằm chăm.
Cứ để Tân Phượng Uyển nếm thử cảm giác bị hàng ngàn người bàn tán. Xúc phạm Tiêu gia như vậy mà chỉ thỉnh tội là đủ sao? Lòng tự trọng của Tân Phượng Uyển có thể đổi lấy nỗi đau thể xác của bà Tiêu không? Không để nàng chịu cảm giác bị người đời chỉ trỏ thì sao mà hả lòng hả dạ được?
Trong mắt Tiêu Lâm, lòng tự tôn của một đại tiểu thư là thứ vô giá trị.
Nếu nàng làm tổn thương mẹ hắn thì hắn sẽ hủy hoại tiếng tăm và thể diện mà nàng coi trọng nhất! Không chỉ huỷ hoại, mà phải huỷ hoại triệt để!
Nhà họ Tân không ngờ rằng vừa ra ngoài, Tiêu Lâm đã rêu rao diễn lại cảnh trừng phạt vợ trên đường trong lúc “say rượu”.
Ở kinh thành này không thiếu nhất chính là những kẻ nhiều chuyện. Bọn họ nghe chuyện thì đều trợn mắt há hốc mồm, bàn chân của Tần đại tiểu thư lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy sao?
Tất cả bọn họ đều khó chịu vì không được tận mắt nhìn thấy bàn chân của Tân đại tiểu thư, biết vậy thì đêm đó phải giả vờ lạc vào trong Tần phủ để hưởng chút phúc lợi!
Càng khiến nhiều người kinh ngạc hơn là một tên ở rể như Tiêu Lâm lại bất chấp lễ tiết, dám làm nhục Tân đại tiểu thư một cách đường đường chính chính như vậy. Rất nhiều người đàn ông läc đầu, cho dù Tần đại tiểu thư có làm tổn thương bà Tiêu thì Tiêu Lâm cũng nên nhịn nhục. Nhưng Tiêu Lâm không chịu nhịn, đối phó với nhà họ Tân như thế này thì sau này làm gì còn chỗ để nương tựa, chỉ sợ về sau không nên cơm cháo gì.
Khi Tiêu Lâm "vô tình" để lộ tin tức này ra, Bạch Khởi cũng cảm thấy có chút bất lực. Tần đại tiểu thư dù gì cũng là chính thê của chủ nhân, rất nhiều công tử thế gia muốn cưới vị tiểu thư này về, nhưng Tiêu Lâm dù đã cưới được nàng nhưng lại không chịu nể mặt.
Tiêu Lâm là người hiện đại, thân phận con gái tướng quân cũng không bằng hai chữ đức hạnh.
Mọi người đều nói rằng hắn với cao, nhưng trong mắt "Tiêu Lâm, Tân Phượng Uyển mới là người với cao. Hắn có một tương lai đầy hứa hẹn, một người phụ nữ như Tân Phượng Uyển có thể mang đến cho hắn những gì?
Tân Phượng Uyển chỉ có một khuôn mặt và dáng người khiến người ta yêu thích. Nhưng trên đời làm gì có ai trẻ đẹp. được mãi, đến một ngày nhan sắc của nàng sẽ phai nhạt dần theo tuổi tác. Đến lúc đó, Tân Phượng Uyển đến giá trị duy nhất này cũng không còn nữa.
Đến lúc đó, Tiêu Lâm công thành danh toại thì muốn gì mà chẳng được. Còn cái danh con gái tướng quân có mài ra ăn được không?
Tin đồn về Tân Phượng Uyển lan nhanh như cháy rừng, và nhà họ Tần sẽ sớm biết chuyện.
Tiêu Lâm còn đang mong chờ thấy cảnh nhà họ Tân tức đến nỗi thất khiếu xì khói, hận không thể chết đi để bảo vệ danh tiếng. Hắn hy vọng những người phụ nữ của gia tộc này học được hai chị ết điều”, nếu không hẳn sẽ càng không khách sáo!