Từ miệng Tần Phượng Uyển, Tiêu Lâm biết Lý đại nhân này đến từ phủ hộ vệ.
Thời nhà Ngụy còn có một nơi như phủ hộ vệ!
Một nơi có nhiều nhân tố tiềm năng như vậy!
Tiêu Lâm đã quyết tâm rồi, hắn không muốn tới nơi nào khác làm quan ngoài phủ hộ vệ! Bao nhiêu chiến thần trong thiên hạ đều tụ hội ở đó, sao hắn có thể bỏ lỡ
Những thế lực và bè cánh trong triều đã tồn tại nhiều năm. Chỉ có Tiêu Lâm và nô lệ Côn Luân mới thích hợp để liên thủ lại và tạo thành một thế lực mới!
Tiêu Lâm vô cùng vui vẻ, hắn leo lên ngựa, định đưa "quả tạ" Tân Phượng Uyển này về Tần phủ, ai ngờ nàng không chịu.
Nàng liếc nhìn màn mưa ngoài trời, nói: “Không có xe ngựa ta sẽ không đi!” "Nửa đêm canh ba, ta đi đâu gọi xe ngựa cho cô?" Tiêu Lâm cau mày, Tân Phượng Uyển này cao quý đến mức ngay cả một con Hãn Huyết Bảo Mã cũng chê, cứ nhất quyết phải ngồi xe ngựa!
Mưa bây giờ đã nhỏ hơn rất nhiều, rơi xuống người cũng không ướt là bao, vậy mà Tần Phượng Uyển vẫn không vừa lòng.
"Bổn tiểu thư mặc kệ!"
Tân Phượng Uyển cười lạnh: "Ngươi thậm chí còn không có xe ngựa! Vậy mà còn thiếu kiên nhẫn như vậy? Ngươi không có năng lực mà còn dám lên mặt với ta à?”
Tiêu Lâm thực sự muốn tát Tân Phượng Uyển như mấy người thợ làm bánh tát vào miếng bột! Sau đó cho miếng bột đó vào nồi nước nóng để nó trương phồng ra!
Tiêu Lâm lạnh lùng nói: "Cô không muốn đi? Vậy cô có thể ở lại đây một mình!"
Trời mưa, Tiêu Lâm lên ngựa, nam nhi đại trượng phu cao to như hắn bị ướt chút mưa cũng chẳng sao.
"Ngươi định bỏ bổn tiểu thư ở đây một mình sao? Sao ngươi dám!"
Bây giờ ngoại trừ bốn người họ, trong Chân Ý đình không còn ai cả. Nửa đêm trời tối, vừa rồi ở nơi này còn có người chết, Tân Phượng Uyển đã thấy hơi gai người.
"Lên ngựa! Còn lâu la thì ta không đợi đâu!" Tiêu Lâm trợn mắt nhìn nàng.
Tân Phượng Uyển cau mày không nhúc nhích, sao hắn dám uy hiếp nàng? Nàng không tin...
"Híi!"
Ngay khi Tân Phượng Uyển còn đang nghĩ Tiêu Lâm chắc chăn sẽ không dám rời đi thì Tiêu Lâm thúc ngựa một tiếng, sau đó quay đầu chạy thẳng!
Hắn cưỡi ngựa và phi rất nhanh! Hắn đi một mạch mà không thèm nhìn lại!
"Đồ khốn!” Tân Phượng Uyển hét lên rồi khóc nức nở, tại sao nàng lại cưới một tên khốn nạn như vậy!
Tân Phượng Uyển chỉ đành đặt hy vọng vào Bạch Khởi và Mông Ngạo.
Bạch Khởi và Mông Ngạo cũng lịch sự mỉm cười với nàng, sau đó quất ngựa truy phong!
Bọn họ không hề quan tâm đến Tân Phượng Uyển chút nào. Tiêu Lâm ra lệnh thế nào thì họ làm y như vậy.
Trên bảo dưới đương nhiên phải nghe!
Tân Phượng Uyển thầm chửi rủa, một lũ người không biết thương hoa tiếc ngọc!
Lớn đến chừng này rồi, biết bao nhiêu người đều bảo vệ và cưng chiều nàng hết mực.