Nô lệ Côn Luân ở thôn Ám Uyên nằm dưới đáy xã hội nhà Ngụy, giống như cá thịt trên thớt, dễ dàng bị kẻ khác khác làm thịt.
Nam nô Côn Luân mặc dù sinh ra là chiến binh, nhưng sức mạnh của họ không có tác dụng gì trong cuộc sống hàng ngày. Nếu có tranh chấp với dân thường thì không thể ra tay, thân phận nô lệ Côn Luân luôn khiến họ không thể ngẩng cao đầu.
Họ chỉ có thể trở thành kẻ cướp, giết người và uống máu để kiếm sống.
Như vậy vẫn chưa phải tồi tệ nhất, nữ nô Côn Luân thì càng thảm hơn.
Nếu họ muốn làm nô lệ hoặc người giúp việc trong những gia đình giàu có thì cũng không ai mướn. Nữ nô ở đây được coi là tỉ tiện nhất trong các loại tỉ tiện, chỉ có thể sống dựa vào các nam lệ Côn Luân.
Ông trời rất công băng, tuy địa vị thấp nhưng họ đều có ngoại hình khá xinh đẹp và sức quyến rũ độc đáo.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là những nữ nô xinh đẹp trong thôn này sẽ trở thành công cụ để cho đám quan binh “giải toả” nhu cầu.
Trong thôn này, bất cứ khi nào đám quan binh nổi hứng, bọn họ sẽ chọn một nữ nô để mây mưa một trận.
Nô lệ Côn Luân không có cơ hội từ chối, bất kể quan binh muốn đánh, giết, quát mắng, hay muốn chiếm lấy thân thể của họ, nô lệ Côn Luân cũng chỉ có thể chấp nhận.
Thôn Ám Uyên là vực thẳm mà nô lệ Côn Luân không thể thoát ra, họ sinh ra ở đây, sống ở đây và chết cũng ở đây.
Mặc dù nô lệ Côn Luân có thể tự do ra vào thôn Ám Uyên, nhưng toàn bộ xã hội dưới triều đại nhà Ngụy rất phân biệt đối xử với họ. Những người bên ngoài thôn giống như những con hổ khổng lồ có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn có thể xé xác họ thành từng mảnh. Không phải họ không muốn thoát khỏi cái thôn này mà là bọn họ không có nơi nào để đi.
Xiềng xích vô hình còn nguy hiểm hơn sự giam cầm hữu hình.
Tuy nhiên, nô lệ Côn Luân vốn là những kẻ chẳng có gì trong tay, lại vô cùng tàn nhẫn. Trong thôn này, nếu quan binh chọc giận họ đến cực điểm, họ cũng có thể nổi dậy đập vỡ sọ và giết chết chúng.
Quan binh không ngu, bọn chúng chỉ chuyên chọn những kẻ yếu để bắt nạt. Theo thời gian, trong thôn Ám Uyên cũng hình thành nên hệ thống phân cấp của riêng mình.
Hộ vệ là cấp một, thổ phỉ là cấp hai, nam nô cường tráng là cấp ba, phụ nữ, người già yếu, trẻ em là cấp thấp nhất.
Đám quan binh chỉ dám bắt nạt phụ nữ, trẻ em và người già yếu, để những người này làm trâu làm ngựa cho chúng. Những lúc cần kíp, các nữ nô trẻ đẹp vẫn thường xuyên là khách trên giường của chúng.
Chúng có thể làm nhục bất cứ ai chúng muốn, nhưng chỉ dám làm điều đó một cách lén lút.
Theo luật pháp của nhà Ngụy, nô lệ Côn Luân không được phép kết hôn với người ngoài, việc quan quân cưỡng bức nô lệ nữ là trái pháp luật.
Nếu sinh con ra thì tội sẽ càng lớn hơn.
Vì vậy, nếu một nữ nô không may có thai, quan quân sẽ cùng nhau giết hai mẹ con và tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Những nô lệ này rõ ràng là có tài, đàn ông sinh ra đã là những chiến binh, nhưng triều đình lại đối xử với nhóm người này như nô lệ, lợn, chó. Điều này khiến Tiêu Lâm hết sức đau lòng.
Hắn muốn dùng những người này. Tiêu Lâm không quyền không thế chắc chắn là đối tác tốt nhất với họ!
Hôm nay Tiêu Lâm đến đúng lúc đám quan binh đang nghỉ ngơi.
Thôn Ám Uyên canh gác rất lỏng lẻo, ngoại trừ bốn tên quan binh đứng gác ở cổng làng thì những tên còn lại đang ở bên trong cười rất vui vẻ, tiếng cười của đám đàn ông này nghe cực kỳ đê tiện.
Những người phụ nữ thì đang khóc lóc van xin được thả ra. Trong đó còn nghe thấy tiếng trẻ con, có lẽ không quá mười tuổi. Bạch Khởi âm thầm siết chặt năm đấm, khớp xương kêu răng rắc, sát ý dâng trào.
Các quan binh nhìn Tiêu Lâm, rất căng thẳng. Mặc dù Tiêu Lâm bây giờ chỉ là một Hội nguyên, không có công lao hay chức vụ chính thức nào, nhưng các quan binh ở Ám Uyên đã sớm nghe nói đến chuyện hắn và Bạch Khởi giết người không chớp mắt.
Điều quan trọng là nếu chuyện bọn chúng đang làm bị đồn vào trong triều thì không một kẻ nào có thể sống sót!
"Tiêu hội nguyên, ngài có muốn thử chút không?"