Một người phụ nữ cầm giỏ thức ăn, phấn khởi đẩy cửa tiểu viện ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
“Phu nhân, tiểu thư, mau xem đây là gì này?”, Miêu thẩm vui vẻ quơ cuốn sách trong tay: “Hòm nay ta lên phố, nghe người khác nóỉ công tử nhà chúng ta là tài tử trăm năm có một, ai cũng khen công tử là thần tiên hạ phàm”.
Nói xong, Miêu thẩm đưa sách thơ trong tay cho bà Tiêu. Hôm nay ngõ lớn hẻm nhỏ đêu bán sách thơ của công tử, mọi người tranh nhau mua, Miêu thấm vất vả lắm mới giành được cuốn cuối cùng.
Bà Tiêu nhận lấy sách thơ, vui vẻ nói: “Con trai ta tài giỏi như vậy là liệt tổ liệt tông Tiêu gia hiển linh, đúng là không phụ kỳ vọng của cha nó khi còn sống”.
“Con biết thơ của huynh trưởng hay lâu rồi. Hôm trước con ra ngoài chơi, ai cũng nịnh con lấy bản chép thơ của huynh trưởng. Con không muốn đưa, bọn họ còn cho con rất nhiều kẹo”.
Tiêu Lâm đi vào thì nghe người nhà đang bàn tán. Hắn bế Tiêu Tịnh lên: “Tịnh Nhỉ, vì sao không muốn đưa cho bọn họ vậy?”.
Tiêu Tịnh chớp mắt: “Muội đã nói với họ huynh ở nhà chưa từng làm thơ, không có bản chép tay. Bọn họ không tin, nói trên đời làm gì có aỉ không chăm chỉ mà có tài trí mẫn tiệp như vậy. Muội nói huynh thì có thể, bọn họ rất ngạc nhiên, nói huynh là sao Văn Khúc hạ phàm”.
Dọc đường Tiêu Lâm đi từ Tần phủ đến đây đã nghe được người ngoài bàn tán về hắn. Hóa ra muội muội vô tình tuyên truyền cho hắn là tài trí hơn người.
Hắn giở sách thơ vừa mới mua ra. Cả quyển ba mươi bài chỉ có hai bài đầu là hắn làm, còn lại không biết là ai viết, tuy văn phong cũng tốt nhưng chung quy không bằng tỉnh hoa Hoa Hạ.
“Tịnh Nhỉ, muội nói có nhiều người hỏi muội bản chép tay của huynh?”.
‘Vâng! Bọn họ còn nhét bạc cho muội, nhưng muội thật sự không có mà cho họ, nên chỉ lấy kẹo rồi về”.
Điều này cũng nhắc nhở Tiêu Lâm, bán sách thơ là có thể kiếm được không ít tiền. Hắn vui vẻ quệt mũi cô bé: “Tiểu thần tài, cảm ơn muội đã nhắc huynh! Sau này huynh mua nhiều kẹo để trong nhà, muội đừng nhận đồ của người lạ, biết chưa?”.
“Tịnh Nhi biết rồi ạ”.
“Con trai, Miêu thẩm nấu cơm xong rồi, vào dùng bữa nào. Lát nữa con còn phải về Tân phủ đúng không?”.
‘Vâng”.
Nghe bà Tiêu nói, Tiêu Lâm mới nhớ ra Tân phủ sẽ tổ chức tiệc ăn mừng hắn và Tân Nam, Tân Bắc thi đỗ, mời nhiều quan to quý nhân trong triều.
Với địa vị và uy tín của Tân phủ ở trong triều, chắc chắn sẽ có không ít người tới.
Tiêu Lâm không hứng thú với những trường hợp a dua nịnh hót này. Mặc dù sau khi thỉ đỗ, người của Tân gia đã thay đổi cách đối đãi với hắn, nhưng sự khinh thường từ trong xương cốt vẫn không giảm bớt.
Một bên là thế gia quý tộc, một bên là cử nhân nghèo túng, không phải chỉ đỗ đầu kỳ thi Hương là có thể bù đắp khoảng cách thân phận.
Vì vậy, cho dù Tiêu Lâm đã có viện riêng của mình trong Tân phủ, hắn cũng không muốn về.
Tiệc mừng hôm nay là A Thạch nói cho hắn biết. Nếu không, hắn cũng không biết Tân phủ tổ chức tiệc.
“Huynh trưởng, huynh phải về sớm nhé”.
Ăn cơm xong, Tiêu Tịnh kéo tay áo của Tiêu Lâm, lưu luyến tiễn hắn rời nhà.
“Được, muội muội ngoan. Mẹ, con đi trước đây”.
“Đi đi, đi đường can thận”.
Tiêu Lâm rời nhà, vừa ra khỏi cửa thì có vài người lạ đứng nhìn từ phía xa, thấy hắn đi tới thì hơi ngạc nhiên.
Một trong số họ đang định đứng ra chào hỏi thì bị người còn lại kéo về: “Đừng đi! Dù người này đỗ đầu nhưng tiếp theo còn có thi Hội và thỉ Đình, chưa biết ai sẽ đi tới cuối đâu. Hắn nổi trội như vậy đã thành cái gai trong mắt người Chu gia, ngươi về phe hắn là muốn Chu gia cũng nhằm vào ngươi sao?”.
Người bị kéo do dự một lúc, cuối cùng đành lùi lại.
Tiêu Lâm nghe xong, bước nhanh tới trước, trong lòng không hề có vẻ không vui. Đám người này gió chiều nào theo chiều ây, hắn cũng không muốn đứng cùng phe với người như vậy.
Đỗ đầu kỳ thỉ Hương thôi mà đã thành cái gai trong mắt người Chu gia? Chu gia cũng chẳng khác gì Tần gia, tầm nhìn hạn hẹp.
Tiêu Lâm đi về phía Tần phủ, một hàng xe ngựa hoa quý đi trên đường, nhìn thấy Tiêu Lâm thì dừng xe. Một quan viên mặc trang phục thường ngày vén màn xe lên: “Không phải là Tiêu giải nguyên đây sao?”.
“Chính là tại hạ”.