Khi chiếc xe tám ngựa kéo oai phong quay về Tần phủ, Tân Phượng Uyển vô cùng kích động. Hừ, tổ phụ về rồi, xem Tiêu Lâm còn dám...
Nhưng nàng còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy Tiêu Lâm và Tần Bát Phương từ cùng một chiếc xe ngựa đi xuống!
Mọi người không khỏi kinh ngạc, đôi mắt của Tân Phượng Uyển không khỏi đảo qua đảo lại. Lễ nào do Tiêu Lâm thi đỗ Trạng nguyên nên tổ phụ mới có đãi ngộ đặc biệt như vậy?
“Tần Phong đâu?”
'Tân Bát Phương xuống xe, vẻ mặt không vui cho lắm.
Tần lão thái thái ngẩn người: “Phong Nhi hôm nay phải trực, muộn một chút mới về nhà”.
“Sau khi nó về thì bảo nó đến từ đường gặp ta!” Tân Bát Phương hừ lạnh khiến mọi người run rẩy.
Tần Bát Phương quay đầu lại hạ giọng nói với Tiêu Lâm bằng giọng hiền hoà: “Đi, chúng ta vào trong trước”.
Tiêu Lâm cười đắc ý, cong đuôi lên theo Tần Bát Phương vào phủ, chuẩn bị dạy cho đám người nhà họ Tần một bài học.
Được lắm, hay lắm!
Tần Bát Phương có địa vị và vai vế cao nhất trong phủ, đến Tần Thắng và vợ ông ta cũng vô cùng kính trọng. Ông ấy vừa dứt lời, Tân lão thái thái hàng ngày kiêu ngạo oai phong cũng không dám nói nhiều, chỉ vội vã gật đầu dạ thưa.
Tần Phong từ quân doanh trở về, hôm nay là ca trực của hắn nên hắn đã bỏ lỡ Quỳnh Lâm yến. Tân Phong rất nhớ tổ phụ và cha mẹ nên vừa hết ca trực là vô cùng vui mừng, vội vã trở về Tân phủ.
Không ngờ hắn vừa xuống ngựa lại bị người hầu đưa thẳng đến từ đường.
Trong từ đường, tất cả người nhà họ Tần đều có mặt, đương nhiên Tiêu Lâm cũng ở đó.
Lúc trước khi Tiêu Lâm tổ chức tiệc ở Minh Nguyệt Lâu, Tần lão thái thái đã dùng gia pháp với Tiêu Lâm ở đây. Giờ đối tượng chịu trận đã chuyển thành Tần
Phong, bởi vì Tân lão tướng quân đã chuẩn bị sẵn một cây roi ngựa.
Phu thê Tân Thắng đứng bên cạnh, âm thầm hỏi nhỏ Tần lão thái thái xem đã có việc gì xảy ra. Nhưng Tần lão thái thái lắc đầu, bà ta cũng không rõ!
'Tân Phượng Uyển vò chiếc khăn tay, căm hận nhìn Tiêu Lâm. Lẽ nào là Tiêu Lâm mách lẻo chuyện gì?
Tân Phong chạy vào từ đường, mặc dù có chút hồi hộp nhưng tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ: “Tổ phụ, cuối cùng người cũng trở về rồi...”
“Bốp!”
Tân Phong chưa nói hết câu, Tân Bát Phương đã giáng cho hắn một bạt tai khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc!
Tân Phong là đích trưởng tử, là huyết mạch của Tần gia. Ngày thường hản bị quản giáo nghiêm khắc nhưng Tần Bát Phương chưa bao giờ đánh hắn!
Tần lão thái thái thảng thốt, bước tới che cho cháu trai, vừa xót ruột vừa giận dữ hỏi: “Sao ông lại làm thế này?”
“Tại sao à?”, Tân Bát Phương tức đến nỗi nói chuyện văng cả nước miếng: “Bà không biết tại sao à?”
Đám người đổ dồn ánh mắt bất mãn về phía Tiêu Lâm, Tiêu Lâm mặt vẫn nhơn nhơn. Nhưng nói thật lòng hắn cũng không biết tại sao.
Tần Phong ôm mặt, quỳ sụp xuống đất: “Xin tổ phụ đừng tức giận! Bất luận là chuyện gì, Phong Nhi đều xin nhận!”
“A”, Tân Bát Phương hừ lạnh: “Nghe ngươi nói vậy thì có vẻ như đang cho rằng †ổ phụ đánh oan ngươi. Ngươi không có lỗi cũng phải nhận, như vậy càng được tiếng hiếu thuận có phải không!”
Tần Bát Phương tuy ở tiền tuyến nhưng chuyện gì cũng biết. Người nhà Tần gia ghẻ lạnh cô gia, ông ấy biết.
Tiêu Lâm xuất thân bần hàn, người nhà họ Tần nhất thời không thể chấp nhận hắn, điều này Tần Bát Phương cũng hiểu được.