Văn Hàn cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần lão tướng quân trước khi chết không trao binh phù cho con trai, con dâu hay cháu trai mà lại đưa cho một cô gia không cùng huyết thống.
Với tình hình hiện tại, Tân tướng quân và Tần phu nhân có vẻ hoàn toàn không biết rằng cái chết của Tân Bát Phương chỉ là sự khởi đầu.
Tiêu Lâm có thể chưa từng ra trận chiến đấu, hắn chỉ là một học giả. Nhưng từ việc hắn mạnh tay với nhà họ Tống cũng có thể thấy trí thông minh của hắn. Động thái này quả thực đã kéo nhà họ Tần trở lại từ bờ vực thảm!
"Tần đại công tử, lại đây...” Văn Hàn ngồi dưới đất cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở thắt lưng: “Lại đây”.
lồi xổm xuống: "Văn giáo dụ có đau không?
Tần Phong có chút áy náy, ni Thực xin lỗi, mẹ ta không phải c‹
Văn Hàn lắc đầu, chuyện nhỏ, nỗi đau trên cơ thể này chỉ là chuyện nhỏ.
"Tạm thời đừng nghĩ đến việc làm phò mã nữa... hãy bình tĩnh chờ... khụ khụ”.
Cái chết của Tân Bát Phương không phải vì Tiêu Lâm trở thành Trạng nguyên, mà là vì Tân phủ có ý muốn cho Tần Phong làm phò mã. Nhưng Tần phủ đã có một trưởng công chúa thân phận cực kỳ cao quý, điều đó đã khiến kẻ khác.
ghen ty đỏ mắt rồi.
Nếu nhà họ Tân lại có thêm một công chúa khác, chưa kể phe Ngụy giám quốc, sẽ còn vô số kẻ khác nổi lên sát ý.
Chỉ là nhà họ Tần vẫn luôn kiêu ngạo, đến trưởng công chúa là nghĩa nữ của tiên đế mà nhà họ Tần còn lấy được thì tại sao lại không lấy được một công chúa ngoại vực?
Những lời này khiến Tân Phong kinh ngạc: "Văn giáo dụ, tại sao?"
"Bởi vì, khụ, khụ, khụ!” Văn Hàn ho kịch liệt, đột nhiên gục xuống, toàn thân đau nhức, ôm ngực ho khan.
"Vút!"
Lúc này, có tiếng một mũi tên xé gió bay tới. Tân Phong hai tai giật giật, đột nhiên quay đầu lại!
Mũi tên sắc bén bay đi, xuyên qua lòng bàn tay của Văn Hàn, đâm thẳng vào ngực ông ấy!
"Phụt!” Văn Hàn phun ra một ngụm máu tươi! "ÁI” Tân Phượng Uyển kinh hãi che miệng!
Tân Phong cũng cả kinh đến nỗi đồng tử run rẩy: "Mau! Mau xem kẻ nào đã bắn tên!"
Dịch Quy ôm lấy Văn Hàn, toàn thân run rẩy. Xong rồi, xong rồi, đây là người †hầy mà thúc tổ vô cùng kính trọng...
Dịch Quy ngẩng đầu, hoang mang nhìn Tân Phong, người cũng đang hoang mang không kém. Một khi Văn Hàn chết, Tiêu Lâm nhất định sẽ tính sổ với nhà họ Tân!
"Mau, nhanh... gọi đại phu tới ngay..., khuôn mặt xinh đẹp của Tân Phượng Uyển tái nhợt, hai chân mềm nhũn ra. Nếu Văn giáo dụ chết ở Tân phủ, Tiêu Lâm nhất định sẽ đổ lỗi cho Tần phủ...
"Giáo dụ! Giáo dụ!" Tân Phượng Uyển hoảng sợ quỳ xuống bên cạnh Văn Hàn: “Ngài hãy kiên trì lên, đại phu sẽ đến đây sớm thôi! Rất nhanh thôi, rất nhanh thôi..."
Mũi tên nhọn cắm chặt vào lòng bàn tay và ngực Văn Hàn. Văn Hàn thổ huyết lắc đầu, mật chỉ trống rỗng rơi ra, Văn Hàn nhìn Dịch Quy: “Đưa cho Tiêu Lâm, đưa cho Tiêu Lâm...”
"Được, được, được!" Dịch Quy cau mày, một tay nắm chặt mật chỉ, một tay ôm thật chặt thân thể già nua của Văn Hàn: "Ta nhất định sẽ giao cho Tiêu Lâm, giáo dụ hãy gắng lên, mũi tên không trúng tim, máu chảy cũng không nhiều, còn có hy vọng, còn có hy vọng!"
Dịch Quy hỏi: "Bao lâu nữa đại phu mới tới!"
"Rất nhanh thôi!"
“Rất nhanh thôi!"
Trong lúc đám đông loạn như ong vỡ tổ, cơ thể Tân Phượng Uyển mềm nhữn ra, giọng run run gọi: "Giáo dụ?"