ông là chủ nhân của hắn?”
Tiêu Lâm dừng một chút: “Không phải đâu, là Tân Cối khiến ông cho rằng ông là chủ nhân của hắn”.
Tống Trí ngẩng đầu: “Ngươi, chủ nhân của ngươi là ai?”
Tân Cối im lặng, Tống Trí sắp chết cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhưng ông ta muốn chết khi đã hiểu rõ mọi chuyện: "Chủ nhân của ngươi là ail Nói đi! Nói đi!"
“Chủ nhân của hắn có địa vị cao hơn ông là được” Tiêu Lâm nhướng mày. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người có thể tùy ý bố trí người xung quanh Tống Trí mà không bị phát hiện chính là một trong Tam Si. Ngụy giám quốc quyền cao chức trọng, cũng không thèm làm những việc nhỏ nhặt như vậy.
Nguy giám quốc sẽ giao mọi việc nhỏ nhặt cho Tam Si, bọn họ đều là huynh đệ, có thể tin cậy được.
Nếu trước đây Tần Gối có thể ẩn náu lâu như vậy, nhất định phải có sự hướng dẫn của Tam Sỉ.
"Không! Không! Không!" Tống Trí lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chắc chắn là ngươi đang chia rẽ bọn ta! Ha! Bổn quan là quan nhị phẩm, bổn quan ra ngoài là ngồi xe bốn ngựa kéo! Bổn quan nắm luật pháp trong tay! Mọi người gặp †a đều phải kính sợ! Ngươi ghen ty với bổn quan! Ngươi không thể vượt qua bổn quan nên mới lừa gạt bổn quan!"
Dù Tống Trí có tin hay không thì Tiêu Lâm cũng không quan tâm.
"Tống Trí, chúng ta giao dịch đi".
"Ngươi định giết ta mà ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý giao dịch với ngươi à?" Tống Trí gầm gừ, ông ta không ngu ngốc! Ông ta thà chết chứ không để Tiêu Lâm lợi dụng mình!
“Ô?” Tiêu Lâm đã quen với sự cố chấp của những kẻ tiểu nhân, có điều hắn không tin Tống Trí có thể trụ được đến cuối cùng: “Sau kỳ thi, kẻ đã cố giết ta ở ruộng lúa phía Nam thành cũng chính là kẻ từng giết Dịch Vô Lý, là ai cử hắn đến?”
Dịch Vô Lý......
Cái tên này xa xôi đến nỗi người này dường như chưa từng xuất hiện trước
" Tống Trí đột nhiên cười lớn: "Dịch Vô Lý... Ta cuối cùng cũng nhớ ra ngươi giống ai".
Toàn thân đau đớn khiến nụ cười của hắn vặn vẹo: "Ngươi cũng giống như Dịch Vô Lý... Ngươi là một kẻ điên, một kẻ điên!"
Dịch Vô Lý giỏi chế tạo kiếm, hiểu biết và kỹ thuật chế tác kiếm của ông ta vượt xa người thường.
Tài năng văn chương của Tiêu Lâm cũng cực kỳ xuất sắc, vượt xa người thường.
Sự xuất hiện của họ khiến triều đại nhà Ngụy trải qua biết bao nhiêu trận mưa máu gió tanh.
Thanh kiếm của Dịch Vô Lý đã tăng hiệu quả chiến đấu của quân đội nhà Nguy lên nhiều lần.
Còn Tiêu Lâm...
Hắn có tài văn chương xuất chúng, hiểu rõ luật pháp, có đầu óc nhanh nhạy, thủ đoạn độc ác. So với Dịch Vô Lý thì hắn máu lạnh hơn rất nhiều!
Kẻ như hắn không phải kẻ điên thì có thể là gì? "Ngươi...ngươi rốt cuộc là từ đâu tới? Tại sao ngươi có thể...giỏi như vậy?"
Tống Trí vốn không muốn thừa nhận năng lực của Tiêu Lâm, nhưng ông ta đã sắp chết, cho dù có chết ông ta cũng muốn hiểu rõ mọi chuyện rồi mới chết.
"Chín năm giáo dục bắt buộc đã tạo nên con người ta". Chín năm giáo dục bắt buộc? Tống Trí thẫn thờ, ông ta hiểu nghĩa từng chữ nhưng không thể hiểu được khi chúng ghép lại với nhau. Đây có phải là một tổ chức nguy hiểm nào đó?
Tiêu Lâm cười lạnh thấu xương: "Ông định không nói cho ta biết sao? Ai đã giết Dịch Vô Lý?"
"Ngươi cho rằng là ta sao?"
Tống Trí cười lớn, hóa ra vẫn có điều mà Tiêu Lâm không biết: "Ngươi cho rằng là Tam Si? Hay ngươi cho rằng là Nguy giám quốc?"
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Tống Trí run rẩy: "Ngươi sẽ không bao giờ ngờ tới người này! Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết!"
"Nói cho ta biết, ngươi sẽ chết thoải mái hơn" Tiêu Lâm có chút không vui. "Ta không muốn! Ngươi dựa vào đâu! Ngươi cứ ôm dấu hỏi này sống đến hết đời đi! Đồ điên!", Tống Trí thở hắt ra: "Không phải ngươi muốn lăng trì bổn quan sao! Tới đây!"
Tống Trí dũng cảm như vậy, nếu Tiêu Lâm không thực hiện tâm nguyện của ông ta thì sao mà được?
Nhận được cái nhìn của Tiêu Lâm, Bạch Khởi giơ kiếm lên và tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình.