Nàng ta đeo mạng che mặt màu tím, vài áo khiêm tốn nhưng thực tế rất xa hoa. Cửa nhà Tiêu gia đóng kín, nàng ta nhét một tờ giấy qua khe cửa.
Người đó chính là công chúa Đại Đồng, nàng ta và thị nữ đến đây là để thông báo cho bà Tiêu chuyện Thì Sỉ.
Một vài đạt quan quý nhân và con cháu thế gia đều biết Thi Si chiêu mộ Tiêu Lâm. Người khác không hiểu Tiêu Lâm, nhưng công chúa Đại Đồng cũng có chút hiểu biết về Tiêu Lâm. Tiêu Lâm sao có thể dễ dàng nhận lời chiêu mộ của người khác?
Huống hồ, công chúa Đại Đồng còn nghe nói, bởi vì Tiêu Lâm chưa thăm lại Vương phủ, Thi Si cực kỳ tức giận. Tiêu Lâm không đến thì nghĩa là không biết vai vế, dĩ hạ phạm thượng.
Xưa nay Thi Si luôn kiêu ngạo, đã bao giờ bị phớt lờ như thế?
Mưa gió sắp đến, công chúa Đại Đồng thấy Tiêu Lâm không có phản ứng gì, chẳng lẽ hän vẫn không biết mình đã gây rắc rối?
Tiêu Lâm không biết sự lợi hại của Thi Si, nhưng bà Tiêu thì biết. Công chúa Đại Đồng sốt ruột bất an đành phải thông báo cho bà Tiêu.
“Mẹ, ngoài cửa có người nhét một tờ giấy”.
Tiêu Tịnh đang chơi trước cửa, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra nó.
Bà Tiêu biết chữ mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bà lập tức ngồi xuống hỏi con gái: “Tịnh Nhi, con có nhớ người hôm ấy đưa sáu vạn lượng ngân phiếu trông như thế nào không?”.
Ngày đó Tiêu Tịnh bán thơ, bà Tiêu bận rộn sau bếp, chỉ thấy con gái vui vẻ cầm ngân phiếu vào, đợi bà chạy ra thì người mua thơ đã đi mất.
“Là một ông lão”.
“Nhưng tóc ông ấy nửa trắng, khóe mắt phải có một nốt ruồi đỏ phải không?”.
“Sao mẹ biết?”. Bà Tiêu nhữn cả chân, đúng là ông ta. “Con bé này! Sao ngày đó không nói rõ hơn?”.
Bà Tiêu sốt ruột, nói lớn tiếng hơn, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự sốt ruột, làm Tiêu Tịnh sợ suýt khóc.
Bà xoa đầu con gái, hơi áy náy: “Mẹ lo quá, đáng lẽ không nên nói với con như vậy. Con ngoan ngoãn ở nhà, mẹ ra ngoài một chuyến”.
Bà Tiêu nói xong, vội vàng ra khỏi nhà.
Công chúa Đại Đồng vẫn ở trong tối quan sát cuối cùng cũng thở phào, bà Tiêu chắc chắn đang đi tìm người cầu cứu.
“Công chúa, người cần gì phải để tâm một Hội nguyên như vậy? Đại Ngụy thiếu gì thanh niên tài tuấn, gia thế của Tiêu Lâm quá kém, huống hồ hắn đã kết hôn...”.
Công chúa Đại Đồng đỏ mặt, nghiêm nghị nói: “Ta niệm tình hắn là nhân tài, không muốn hắn bị hủy hoại trong tay Thi Si mà thôi. Hắn kết hôn rồi hay chưa thì có liên quan gì?”.
“Nhiều con cháu thế gia mong ngóng người ở gần Tri Nghĩa Đường, người thì lén đến đây, mong ngóng quan tâm một Hội nguyên”.
Thị nữ cũng đến từ Tây Vực, con gái Tây Vực không câu nệ giống như con gái Đại Ngụy, nói chuyện với chủ nhân khá thẳng thản.
Công chúa Đại Đồng cũng không để tâm, chỉ lắc đầu với thị nữ, bảo nàng ta nói chuyện nhỏ tiếng, tránh để tai vách mạch rừng, bị người xấu nghe được.
“Công chúa, Tiêu gia sa sút”, thị nữ hơi lo lăng: “Quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tân phủ cực kỳ tệ. Nay Thi Si nổi giận, ông ta có ý chiêu mộ Tiêu Lâm, Tiêu Lâm nhận tiền nhưng lại không để trong lòng. Tân phủ sẽ sẵn lòng đắc tội Thi Si để đi cứu hắn sao?”.
“Hi vọng vậy”, công chúa Đại Đồng cũng thấp thỏm, nàng †a cũng không biết...
Cho dù Tần gia không muốn, Tiêu gia chắc chắn vẫn còn bạn cũ ở triều đình, chỉ cần có thể nói vài câu giúp Tiêu Lâm, Thi Si chắc hẳn cũng nể mặt, không làm gì quá đáng với Tiêu Lâm.
Chỉ cần giữ được mạng, sống đến lúc thi Đình là được.
Qua được thi Đình, hắn sẽ là tiến sĩ, cho dù không được trạng nguyên cũng có thể vào triều làm quan. Mệnh quan triều đình là người của thiên tử, dù con cháu thế gia hay là hoàng thân quốc thích cũng không dám gây khó dễ.
Nhưng Thi Sỉ thì rất khó giải quyết.
Bây giờ phải xem Tiêu gia có bạn cũ nào có thể cứu mạng hay không, và người bạn cũ đó có tình nguyện mạo hiểm đắc tội với Thi Si nói vài câu giúp Tiêu Lâm hay không.
Xưa nay thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết thì khó.
Bây giờ người đưa than trong tuyết cho Tiêu gia chỉ có một mình công chúa Đại Đồng.
Nhiều người biết Tiêu Lâm đắc tội với Thi Si, nhưng không có ai đến thông báo cho bà Tiêu.