Bàn tay Chu vương phi dừng lại giữa không trung: “Sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại tự nhiên xuất hiện đúng lúc đó?”
Sau khi nô lệ Côn Luân được nhập tịch và trở thành hộ vệ, họ trở thành thần dân của nhà Ngụy.
Nếu có chủ nhân thì hộ vệ sẽ là người có chủ, chủ nhân chính là cấp trên của bọn họ.
Nếu chủ nhân chết, mà chết không phải do phạm tội rồi bị xử tử thì sau khi chủ nhân chết, hộ vệ sẽ được triệu về phủ hộ vệ, chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
Còn nếu chủ nhân của họ vì vi phạm quốc pháp mà bị xử tử thì hộ vệ cũng phải chết theo chủ nhân. Chẳng hạn như trường hợp của Tống Thiên Vấn và Từ Đạt, nếu lúc đó Tiêu Lâm không bảo vệ Từ Đạt thì Từ Đạt chỉ có nước chết theo 'Tống Thiên Vấn.
Ngụy Vô Ky không bảo vệ được chủ nhân nhưng Chu Hành lại không phải do bị quan phủ kết tội mà chết, cho nên theo pháp luật, phủ hộ vệ sẽ triệu hồi Ngụy Vô Ky.
Phủ hộ vệ được thành lập dưới thời tiên đế, chuyên chịu trách nhiệm về việc phân bổ, điều chuyển và lưu động các hộ vệ. Phủ hộ vệ trực tiếp thuộc quyền quản lý của hoàng thượng, phủ chủ là quan tứ phẩm, không chịu sự quản chế của Tam Công.
Tuy nhiên, không có vị quan nào muốn tới đó làm phủ chủ. Suy cho cùng làm gì có kẻ nào muốn đi đến nơi quản lý những nô lệ thấp kém như vậy?
Những năm qua chỉ có Lý Mục đảm nhiệm vị trí này.
Phủ hộ vệ đã bị bỏ hoang nhiều năm, nếu luật bảo vệ nhân tài không được khôi phục thì rất nhiều người đã quên mất sự tồn tại của phủ hộ vệ.
Hiện giờ phủ hộ vệ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng và Lý Mục cuối cùng cũng có chút việc để làm.
Lý Mục là phủ chủ phủ hộ vệ, ông ta là nô lệ Côn Luân đầu tiên bước ra từ thôn Ám Uyên, hiện đã khoảng bốn mươi tuổi.
Khi còn trẻ, Lý Mục đã dựa vào sức chiến đấu phi thường của mình để trở thành người bảo vệ cho đế sư Văn Hàn.
Sau này, ông ta dần dần thăng tiến, trở thành mệnh quan triều đình. Lý Mục là nô lệ Côn Luân đầu tiên và duy nhất có thể nghịch thiên cải mệnh như vậy.
Lý Mục võ công cao cường, vũ khí của ông ta là một thanh trường kiếm sắc bén tên là Thái A. Ông ta có địa vị rất cao trong số các hộ vệ và là người được tất cả nô lệ Côn Luân kính trọng và ngưỡng mộ.
Lý Mục tính tình cương trực, không chịu được những chuyện bất bình. Trước kia ông ta là hộ vệ của Văn Hàn, hiện giờ Tiêu Lâm là môn sinh của Văn Hàn. Nếu người của Chu vương phi dám lao vào giết Tiêu Lâm, Lý Mục chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Thanh kiếm Thái A đã được rút ra khỏi vỏ, đừng nói là giết Tiêu Lâm, e rằng đám người kia ngay cả gan tiến tới áp sát Tiêu Lâm cũng không có.
Đám người này giờ còn tơ tưởng đến việc giết Tiêu Lâm thì đúng là không cần thiết.
Đừng nói Lý Mục, chỉ cần có Bạch Khởi và Mông Ngạo ở đây thì một sợi tóc trên đầu Tiêu Lâm bọn họ cũng không động tới được.
Hiển nhiên, Chu vương phi không ngờ rằng hộ vệ của Tiêu Lâm lại là đối thủ xứng tầm của Ngụy Vô Ky.
“Hừ... gương mặt nhăn nheo của Chu vương phi đầy lạnh lùng và ngạo mạn: “Tân phủ cuối cùng cũng có được một văn nhân có chút bản lĩnh rồi”.
"Vương phi, vậy chúng ta có giết Tiêu Lâm nữa không?" người đàn ông run rẩy nói.
Chu vương phi nhướng mày nhìn đám người trước mặt như những kẻ ngốc: “Các ngươi làm không tốt công việc của mình, nếu không phải ta đã để lại phương án dự phòng thì các ngươi đã làm hỏng việc rồi. Đúng là nhát như chuột, giết đi".
Giết đi? Giết ai?