Ngụy Thiên Nghị có một đặc điểm, ngươi bán cho ta, sau này ngươi sẽ chỉ có thể bán cho ta. Nếu bán cho người khác. thì Tiêu Lâm chỉ có con đường chết.
Con đường tương lai của Tiêu Lâm sẽ chỉ càng ngày càng khó khăn.
Kinh thành ngọa hổ tàng long, mỗi người mỗi tính. Tiêu Lâm là người liều lĩnh, lại có tài hoa tài trí, bất cẩn là có thể mất mạng như chơi.
Đại vương gia và Ngụy Giám Quốc xưa nay huynh đệ bất hòa nhưng vô cùng thân thiết với đứa cháu Hoàng đế, lấy Đại vương gia ra để đối phó Tiêu Lâm, một hòn đá trúng hai con chim, một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Được, ý kiến hay”, vẻ của Dương Lạc dịu lại. Đại vương gia chiếm quá nhiều tiền tài, cũng đến lúc bỏ ra bớt rồi.
Nếu Ngụy Thiên Nghị giết Tiêu Lâm, bệ hạ mất đi một tài tử như vậy chắc chắn sẽ đau lòng đau đầu. Ngụy Thiên Nghị và bệ hạ sẽ sinh ra hiềm khích. Được, tốt lắm!
Người của Thái thường tự đều tính kế Tiêu Lâm, nhưng lại đánh giá thấp độ khó khi tính kế hẳn.
Đầu tiên, bọn họ không ngờ Tiêu Lâm có được sáu vạn lượng, sau này thơ từ của Tiêu Lâm sẽ không bán nữa, chỉ tặng miễn phí cho Ngụy Thiên Nghị.
Ngoài ra, dù bọn họ muốn sáng tác một bài thơ rồi dùng danh nghĩa của Tiêu Lâm bán ra, có cho bọn họ sáng tác ba hay năm năm, bọn họ cũng không sáng tác được.
Trình độ thơ từ của Tiêu Lâm rất cao, phong cách thơ từ biến hóa liên tục, quả thật không giống một người có thể viết ra được.
Gần đây Dương Lạc chịu quá nhiều cú sốc, đầu không phản ứng kịp, vô cùng vui vẻ với đề nghị của Chu Minh, bèn xua tay cho quan viên giải tán.
Rời khỏi cửa Dương gia, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy Dương thái thường nổi nóng nhiều như vậy, lâu như vậy.
Chu Minh toát mồ hôi lạnh, ra khỏi cửa, gió thổi qua, sống lưng cũng cảm thấy lạnh buốt. Một người tiến lên nịnh nọt, vô cùng ân cần: “Thiếu khanh, nghe nói Chu Hành Chu công tử là đường đệ chỉ họ xa của ngài, cậu ấy sẽ không chết thật chứ?”.
Chu Minh chùng lòng, khoa cử là đại sự cũng là đại hỉ sự, trước khi thi Đình kết thúc, Chu Hành sẽ không bị xử tử, thi Đình xong thì khó nói.
Một khi kết thúc thi Đình, muốn cứu Chu Hành e là khó.
Chu Hành thân phận cao quý, không phải con cháu nhánh bên của Chu thị mà là dòng chính. Chu thị tuyệt nhiên không thể đứng im nhìn Chu Hành chết. Chu thị đang huy động mọi khả năng để cứu Chu Hành, nhưng sẽ không nói chuyện này cho người ngoài.
Chu Minh xua tay, chuyện quan trọng nhất lúc này là Tiêu Lâm, những người khác tính sau.
Cuối thu ở kinh thành cái lạnh dần thấm sâu. Sâu, nhưng không sâu bằng lòng người.
Lòng người khó đoán, bọn họ không ngờ lòng dạ của Tiêu Lâm lại khó đoán như vậy.
Thái thường tự thảo luận cả một ngày, muốn dùng thơ từ gài bấy Tiêu Lâm, sao Tiêu Lâm lại không nghĩ đến được?
Người có thể bỏ nhiều tiền để mua thơ từ của hắn nhất định không phải phú nhân, mà là quý nhân.
Phú nhân làm ăn chú trọng lợi nhuận và được mất. Thơ từ có hay đi nữa thì trong mắt phú nhân cũng chỉ là con số, chỉ có đáng giá hoặc không đáng giá.
Còn quý nhân mua bán chỉ mong được vui vẻ, hi vọng đó là độc nhất vô nhị, chỉ có mình ta có, những người khác không có.
Phú nhân không nhất định là quý nhân, nhưng quý nhân thì chắc chản là phú nhân.
Tiêu Lâm bán thơ không phải để tìm chỗ dựa như Ngụy Thiên Nghị đoán. Bản chất của hän là nhằm vào tiền, đồng thời cũng muốn được thoải mái. Sau này hẳn viết thêm thơ gì, có quý nhân này ở đây sẽ không ai dám nói hẳn sao chép.
Nói hẳn sao chép không phải vả vào mặt quý nhân đó sao?
Như vậy thì hai tai của Tiêu Lâm sẽ được yên tĩnh cả đời. Thơ của hắn một chữ nghìn vàng, cũng là để được một lần nhờ cả đời.
Sáu vạn lượng đủ để Tiêu Lâm mở hàng vạn cái tửu lâu, hắn phải ngu ngốc thế nào mới tiếp tục bán thơ, đắc tội với vị quý nhân trong quý nhân kia?