Mục lục
Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngôi miếu đổ nát ở kinh thành dưới thời Đại Ngụy.

Trong ngôi miếu đổ nát đốt một đống lửa, gió mùa đông thổi lạnh như dao cắt vào da thịt.

Tân Phượng Uyển bị ném vào góc, tay chân nàng không bị trói, miệng cũng không nhét vải nhưng nàng đang run rẩy, vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư đã không còn nữa.

Một nhóm giang hồ lực lưỡng và thô lỗ miệng xé miếng gà nướng, quanh mép. đầy dầu mỡ.

Võ Si thích sử dụng đám giang hồ để làm việc, Đám giang hồ thường làm việc một mình, không dây dưa đến ai, bọn chúng cũng hiếm khi có bạn bè và người thân, chỉ cần đưa tiền là việc gì cũng làm.

Điều quan trọng nhất là sau khi sự việc kết thúc, diệt khẩu sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những kẻ khác.

Lần này, nhiệm vụ mà Võ Thi giao cho đám giang hồ này là giam giữ Tân Phượng Uyển dăm bữa nửa tháng. Đợi đến khi có hiệu lệnh thì mới được thả người.

Võ Thi không có ở đây, lần này ông ta lấy danh nghĩa một người bình thường để thuê đám giang hồ này.

Nhóm người này đã tốn rất nhiều công sức để bắt được Tần Phượng Uyển, cho nên lúc này bọn họ đang ăn như chết đói.

'Tân Phượng Uyển vừa sợ hãi vừa nhíu mày chán ghét, đúng là một đám người thô lỗ!

Bọn họ nhìn thấy sự khinh thường của Tân Phượng Uyển nhưng cũng không để ý, cười nói: "Tần đại tiểu thư, cô coi thường bọn ta như vậy nhưng chẳng phải cũng đang ở cùng bọn ta rồi sao?"

"Ha ha ha! Dù bọn ta có làm gì đi chăng nữa, bọn ta vẫn tốt hơn chồng cô, kẻ ngày nào cũng ở bên ngoài làm chuyện đáng xấu hổi! Cô có nghe nói hắn ta làm việc ở phủ hộ vệ không!"

"Ôi, còn tưởng trở thành Trạng nguyên thì có thể đạt được tiền tài công danh! Vậy mà hắn lại đến một nơi không có tương lai!"

"Nói đến tên Tiêu Lâm này, ta lại thấy tức giận! Tại hắn mà ta thua một đống bạc ở Tụ Bảo Phường, hôm đó đến cái quần cũng không còn!"

"Đúng vậy! Ta cũng mất rất nhiều tiền!"

'Tần Phượng Uyển thật không ngờ tới, Tiêu Lâm bị người trong nhà chế nhạo. thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả đám giang hồ thổ phỉ này cũng ghét hắn!

Tiêu Lâm đúng là tên phế nhất trong số những tên phế vật!

Khốn nạn!

“Phu quân cô hại bọn ta thua nhiều tiền như vậy, giờ cô nên trả lại đi!” Những gã giang hồ cười cợt, vỗ tay và lần lượt đi về phía nàng!

"Ta là Tần gia đại tiểu thư, cha mẹ và huynh trưởng sẽ tới cứu ta! Các người đừng có làm bậy!"

Tân Phượng Uyển hoảng sợ liên tục lui về phía sau.

"Cứu cô? Tần gia ngay cả việc cô đang ở đâu cũng không biết, bọn họ làm sao có thể cứu cô? Ha ha hai"

Mấy gã giang hồ cười nhạo sự ngây thơ của nàng!

Người nhà họ Tân thực sự không biết Tân Phượng Uyển đang ở đây.

Nhưng Tiêu Lâm thì biết.

Mông Ngạo và Mỗ Cửu nhìn cảnh tượng này ở một góc khuất, cũng không nhịn được mà bật cười.

Không thể nói, Tân Phượng Uyển rất tin tưởng gia đình mình, nhưng chủ nhân cuả hai người họ trong lòng Tân Phượng Uyển thực sự không có phân lượng nào. Trong lúc khó khăn như vậy, Tân Phượng Uyển hoàn toàn không nghĩ đến phu

quân mình.

Mông Ngạo và Mỗ Cửu cầm chặt Kinh Hồn đao, chỉ cần đám giang hồ kia chạm vào Tần Phượng Uyển, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Nhưng nghĩ tới Tân gia, đám giang hồ đều khựng lại.

Tần phủ vẫn là một nơi đáng sợ, mặc dù Tần Bát Phương đã chết, nhưng Tần 'Thắng và Tần phu nhân cũng nổi tiếng là sát phạt quyết đoán trên chiến trường.

Kim chủ của bọn họ chỉ yêu cầu giam giữ Tần đại tiểu thư, còn đặc biệt yêu cầu họ không được thô lỗ với nàng.

"Bỏ đi, bỏ đi! Uống rượu, uống rượu!”

Tên giang hồ nhổ toẹt một bãi nước bọt, thịt thiên nga trắng đã dâng đến tận miệng cũng không được ăn! Thật là mất hứng!

Hầy, một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc thế này lại đem gả cho Tiêu Lâm, mấy tên giang hồ còn cảm thấy tiếc cho nàng.

Trong lòng bọn họ cảm thấy bản thân mình còn giống đàn ông hơn Tiêu Lâm!

Gió lạnh thổi qua, đám giang hồ nhàn rỗi trò chuyện về vụ thảm sát kinh hoàng ở nhà họ Tống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK