Mục lục
Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông đồng loạt cúi đầu, lên tiếng: “Vâng, Tân tiểu thư”

Chủ nhân của bọn họ dù cũng là nhân vật có tiếng nhưng đám nô bộc thì không. Cô gia của Tân gia hôm nay làm loạn một trận, sỉ nhục tiểu thư Tân gia ngay trước mặt đám đông, chuyện này mà truyền ra ngoài, với thực lực và địa vị của Tân gia mà họ nổi điên lên thì đến ngay cả chủ nhân của họ cũng khó mà sống được chứ đừng nói đến việc có thể giết được bọn họ.

Bọn họ đồng loạt gật đầu, chuyện ngày hôm nay đương nhiên là họ sẽ giữ kín bưng.

Tân lão thái thái vốn định giữ Tiêu Lâm lại để làm rõ nhưng Tân Phượng Uyển căm ghét hẳn quá, chỉ muốn hẳn biến mất ngay cho rồi nên bà ta lập tức phất tay để người của Tần phủ thả người. Mắt không thấy thì lòng không bực.

“Tổ mẫu”, Tân Phượng Uyển khóc như mưa sà vào lòng lão thái thái. Ngoài việc gọi hai tiếng “tổ mẫu” ra thì nàng không còn nói được lời nào hết. Đúng là đại sỉ nhục.

Bầu không khí nồng nặc mùi rượu. Tiêu Lâm vứt chiếc áo nhuốm mùi máu,Tần lão thái thái võ lưng cháu gái, lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm rời đi. Bà ta trầm giọng không nói gì.

Hản đang được thời và còn trẻ thì đã làm sao? Thi Si mà tìm tới hắn thì để xem hẳn chống lại kiểu gì. Hắn sẽ nhanh chóng phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Tần gia cứu lấy cái mạng chó của hắn thôi.

Buổi tiệc của Tần Gia, những quan khách có mặt đều không biết sau đó họ đã rời đi kiểu gì. Bọn họ được nô bộc của mình đưa về nhà. Lúc tỉnh lại thì đã là sáng ngày thứ hai rồi.

Cơn say vẫn còn, họ chỉ cho rằng hôm qua uống quá nên không biết gì chứ không biết bản thân đã bỏ qua vở kịch hay.

Tân gia có khả năng kiểm soát ác liệt thật. Quả nhiên không có một nô bộc nào dám nói ra tình hình của Tần Phượng Uyển cho chủ nhân của mình. Mấy ngày sau không thấy có động tĩnh gì, Tân Phượng Uyển vốn khóc nóc làm ầm lên mới trở nên tốt hơn đôi chút.

Đến cả Tân Phong cũng không biết rằng Tiêu Lâm đã dạy dỗ cho Tân Phượng Uyển một trận.Những chuyện khiến Tân Phủ phải xấu hổ này thì càng ít người biết càng tốt.

Thực ra không phải là sự việc không bị phát tán mà là không phát tán tới tai bọn họ mà thôi. Tại một góc nào đó của kinh thành, vẻ đẹp của tiểu thư Tân Gia đã dần dần được rỉ tai nhau rồi.

Để bù đắp cho sự không vui của buổi tiệc, Tiêu Lâm dùng 500 lượng hoàng kim đặt 50 bàn ở Minh Nguyệt Lầu. Hắn ra tay hào phóng, 50 bàn có thể ngồi được tới 500 người. Chưởng quỹ vui tới mức cười tít mắt không thấy mặt trời đâu.

Đỗ hội nguyên, phải vui mừng chúc mừng mới đúng. Tiệc chúc mừng của Tân phủ không có liên quan gì tới Tiêu Lâm hét. Hắn muốn tự chúc mừng chính mình.

Tiêu Lâm ở kinh thành không có mối quan hệ gì nhiều. Ngoài cống sinh ra, có thể tới thêm 10 người đã là không tệ rồi. Tổ chức tiệc lớn như này chỉ khiến bản thân hắn càng thêm vô vị thôi, ai sẽ tới buổi tiệc của một đệ tử bần hàn chứ?

Buổi tiệc được đặt vào ngày kia. Tiêu Lâm ở nhà nghỉ ngơi, nhâm nhỉ rượu và viết thơ.

Những ngày này, trước cửa Tiêu gia khói bay không ngớt. Một nhóm người nào đó đứng đó lễ bái. Người không biết còn tưởng là họ đang cúng bái thần tiên nào đó ở bên trong.

Tin Tiêu Lâm chính là Văn Xương Tỉnh hạ phàm đã được truyền đi khắp kinh thành nên đương nhiên nhà hản cũng được đốt thắp hương lễ bái.

Cả nhà hắn bị khói hun đến đỏ cả mắt. Nhưng dù sao đây cũng là thành ý của bách tính nên bà Tiêu dù bị hun thì cũng vui lắm.

Côn Ngô Các...

Dịch Quy đang thiết kế vũ khí mới. Một người đứng trước cửa, nhìn trái nhìn phải: “Tại sao gần đây Dịch công tử không tới cung?”

“Thần không tới thì chẳng phải là người cũng tới rồi sao?”, Dịch Quy gõ xuống bàn, cười: “Không phải là gặp rồi sao?”

Hoàng đế mặc thường phục bước vào, ngồi xuống ghế đẩu. Mã công công thì vô cùng căng thẳng. Cứ nhìn đông nhìn tây như sợ có người sẽ đâm họ.

“Mã công công lo lắng quá rồi. Ai dám tới Côn Ngô Các giết ta chứ”, hoàng đế phất tay, ra lệnh Mã công công lùi lại.

Trong giang hồ, Côn Ngô Các còn dễ sử dụng hơn cả hộ vệ của hoàng đế. Hoàng đế tới đây luôn rất yên tâm.

“Bệ hạ tới có phải là vì Thi Si không?”

Kinh thành có ba dạng người được gọi là Tam Si, đó là Thi Si, Kiếm Si, Võ Si. Ba người này đều là người của hoàng thất.

Tam Sỉ đều là những con sói cực lớn với những cái vuốt sắc nhọn và vô cùng độc ác. Dựa vào tuổi tác và thân phận cao quý nên cứ bám chặt lấy Đại Ngụy để hút máu.

Hoàng đế vì sự an nguy của triều đình nên trước giờ luôn cảm thấy khó đối phó.

Ngụy Thiên Nghị tìm tới Tiêu Lâm, dùng sáu vạn lượng mua thơ của hắn chính là một Thỉ Sỉ.

Thứ ông ta mua thực ra không phải là thơ của Tiêu Lâm mà là mạng hắn.

Với tính cách ngông cuồng của Tiêu Lâm thì đương nhiên là hẳn không chịu lời mời chào này rồi. Đợi đến khi Thi Si phát hiện ra là bị “chơi” thì cái mạng nhỏ của Tiêu Lâm thật sự khó có thể giữ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK