Phong tục dân tình của Đại Ngụy này, đủ đáo để đấy.
Lần trước tên giặc cỏ định giết hắn, còn chọn ngõ nhỏ hẻo lánh. Tên Thẩm Dương này thì đường đường là mệnh quan triều đình, không chỉ không tị húy tí nào, còn công khai đến đáng sợ nữa.
Mặc dù Tiêu Lâm chưa vào con đường làm quan, nhưng tốt xấu cũng là một cử nhân, loại khoa trương như Thẩm Dương, e cũng không phải lần đầu làm chuyện thế này. Xem ra trên Thẩm Dương, còn có người quyền cao chức trọng hơn che mưa chắn gió hộ gã.
Tiêu Lâm lắc đầu, quyền quý tìm cái cớ là có thể tùy ý xử lí một cử nhân, thảo nào năm nào hoàng đế cũng muốn mở khoa thi chọn người, làm một cử nhân không dễ, chưa thi Hội đã chết, cũng đủ xui xẻo. Xem thế trận này, một năm mở mười khoa thi cũng không chọn đủ nhân tài mà dùng nữa.
Bây giờ ít người đi bộ, chỗ Tiêu Lâm dừng lại là một quán trà, quán trà làm ăn nhỏ, ông chủ vừa thấy Bạch Khởi rút thanh kiếm lạnh lẽo ra, lại thấy mặt chàng trai trẻ sáng láng đầy sát khí, vội thu dọn bàn ghế uống trà lại, đóng cửa cho khỏe.
Kinh thành có một cách nói, trong kinh thành là nơi long khí tung bay, là nơi phong thủy bảo địa hạng nhất, hoàng đế khai quốc của Đại Ngụy nhìn ra vị trí chỗ này là đầu rồng, cho nên mới đặt kinh thành ở đây. Mỗi năm mở khoa cử, nếu bát tự của sĩ tử không tốt, mệnh cách không đủ mạnh, thì sẽ không chịu được long khí của kinh thành, sẽ vì nhiều nguyên nhân mà bỏ mạng ở kinh thành.
Cho nên, người dân bình thường đều âm thầm gọi khoa cử là con đường màu máu.
Đầu bảng của mỗi năm đều phải giãm lên máu đã xuất hiện, năm nay sở dĩ Tiêu Lâm thi Hương thuận lợi như vậy, là vì mục tiêu của những người đó không phải là Tiêu Lâm, ai ngờ một tú tài thi rớt ba năm liền lại chó ngáp phải ruồi, trở thành đầu bảng của thi Hương?
Xuất hiện như vậy, nên tất nhiên có người sẽ không để hắn tham gia thi Hội rồi.
Tiêu Lâm không tin vào số mệnh, cái gì mà phong thủy bảo địa, bát tự không tốt, tin vịt này chính phần là do quyền quý truyền ra, dùng để giấu giếm những sự thật của việc ác.
Tiêu Lâm thong thả dựa vào cửa quán trà đóng chặt, lạnh nhạt nói: “Vừa nấy Tùy Ý vẫn chưa thấy máu, người này tới đúng lúc rồi. Bạch Khởi, đánh nhanh thắng nhanh.”
“Vâng, chủ nhân”
Sát khí của Bạch Khởi dâng lên, Thẩm Dương cười ha ha, giải quyết gã? Thanh niên sáng láng như gã, chưa từng thất bại đâu!
Kẻ cuồng vọng bậc này, gã mới thấy lần đầu! Không tự mình giải quyết hai chủ tớ này, gã thật sự không hả giận được!
“Hôm nay bản quan không tuyển hộ vệ, ta muốn tự mình cho ngươi một bài học!”
Thẩm Dương độc ác nhìn chằm chăm vào Tiêu Lâm, nhưng lại thấy hắn lấy một chuỗi ngọc trắng mười tám viên trong ống tay áo ra, vòng tay này là đồ hoàng đế ban tặng, Tiêu Lâm chưa từng quan tâm tới thứ khác, chỉ yêu quý mỗi chuỗi mười tám viên này.
Ở Hoa Ha cổ đại, hoàng đế thường ban loại vòng tay này cho phi tần, bây giờ lại ban cho Tiêu lâm. Tiêu Lâm thấy nhiều đồ cổ rồi, hắn phát hiện chuỗi mười tám viên này hơi khác với Hoa Hạ. Mặt dưới của chuỗi mười tám viên, Hoa Hạ dùng trang sức pha lễ, nhưng Đại Ngụy lại dùng hương thảo, chẳng lẽ có liên quan với người tri thức Đại Ngụy tự so mình với hương thảo?
Chuỗi mười ba viên của Hoa Hạ, ngoài có hàm ý là nhiều con nhiều phúc, còn có quan hệ với phật pháp, nhưng phật pháp chưa du nhập vào Đại Ngụy, bây giờ hoàng đế ban tặng vòng tay có mặt là hương thảo này, là đang ám chỉ điều gì?
Người cổ đại chưa bao giờ tặng đồ tùy tiện, nói chuyện cũng rất vòng vo, cực kì khéo léo, bây giờ nhàn cũng nhàn rồi, Tiêu Lâm lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là hoàng đế có ý gì.
Lúc Thẩm Dương kêu gào muốn cho hắn một bài học, hắn lại bắt đầu đếm số viên, ngơ ngác.
Bị khinh thường như vậy, thanh niên sáng láng Thẩm Dương giận tới mặt cũng đỏ bừng, có cử nhân nào thấy gã mà không cao giọng hô đại nhân, sau đó kinh hoảng cầu tha mạng, nhưng Tiêu Lâm lại ở đó đếm số viên chứt
Hắn đếm số viên cũng thôi đi, hắn còn nhắm mắt lại!
Nhàn nhã yên tĩnh, không bị lay động!
Thẩm Dương rút thanh kiếm sắc ra, lao tới hét: “Dưới đụng trên, không tôn trọng bề trên, chịu chết đi!”