Mục lục
Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nô tài như bọn họ cũng biết học lén là đáng xấu hổ cực kì. Hôm nay cô gia chết chắc rồi! “Chính xác, hôm nay lão phu tới...”

Văn giáo dụ vừa mở miệng, Tân Phong luôn đè nén lửa giận đã mở miệng mắng to: “Tiêu Lâm! Ngươi lại bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy! Ngươi dựa vào mang danh là cô gia của Tần phủ, ở ngoài gây chuyện nhiều lần, mặt dạn mày dày! Đánh mất khí phách! Ngươi còn vô liêm sỉ sống trên đời này! Ngươi chính là nỗi nhục của nhà họ Tân! Nỗi hổ thẹn của nhà họ Tiêu! Loại ruồi nhặng bu quanh như ngươi, quả là vô liêm sỉ nhất!”

“Tân công tử...”

Tần Phong tức giận như vậy, khiến Văn Hàn ngơ ngác, đang muốn giải thích thay Tiêu Lâm, ai ngờ Tân Phong đã thẹn quá hóa giận, hoàn toàn không nghe thấy lời Văn giáo dụ nói.

Gã tiến lên trước một bước, dùng dáng vẻ ngày thường trong quân doanh, uy phong hơn cả tướng quân, gã muốn tên Tiêu Lâm xấu xa này không còn chỗ dung thân, chỉ nghe gã chỉ vào Tiêu Lâm quát: “Tân phủ ta đối xử với ngươi không tệ, cho ngươi ăn mặc, không phải lo cơm áo! Vốn cho rằng ngươi chỉ không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự phụ thôi! Nhưng hôm nay ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, quả là không bằng heo chó, ngươi nên tự tử mới phải, tại sao còn có mặt mũi sống trên đời này hả?”

Tiêu Lâm vẫn duõi thẳng hai chân, lạnh nhạt nhìn Tân Phong thể hiện màn sỉ nhục đặc sắc này. Hắn cho rằng người ngoài đã đủ chanh chua rồi, ngào ngờ Tân Phong mở miệng một chữ lớn, chữ chó, vô lại, dùng thành ngữ rất trôi chảy thì không nói, còn nói một hơi nhiều như vậy.

Tần Phong phẫn nộ như vậy, nước miếng cũng sắp phun vào mặt hắn, người không biết còn cho rằng Tiêu Lâm đào mộ tổ của gã.

Tần Phong cực kì tức giận thét xong, Tiêu Lâm mới ngước mắt lên: “Huynh có thể nghe người ta nói hết được không? Thói quen này của huynh không tốt đâu.”

“Ngươi!” Tiêu Lâm không biết xấu hổ như vậy, đùa giỡn với đời, khiến cơn giận của Tân Phong càng lớn: “Tiêu Lâm! Ngươi đừng cho răng có Văn giáo dụ ở đây, ta không dám làm gì ngươi? Ta chưa từng thấy ngươi mặt dày vô sỉ như ngươi, hôm nay ta thay trời hành đạo, tránh cho sau này ngươi gây ra họa lớn, liên lụy tới Tân phủ! Người đâu, lấy kiếm tới đây!”

Tần Phong vừa ra lệnh một tiếng, một đầy tớ kinh hồn táng đảm đưa kiếm tới.

Tần lão thái thái không nói lời nào, ngầm đồng ý cho hành động này của Tần Phong.

“Huynh trưởng! Tỷ phu bị người ta hãm hại, không phải hắn học lén! Văn giáo dụ, tỷ phu của ta thật sự trong sạch mài”

Tần Nam luôn ở bên cạnh nhìn trộm, thấy chuyện ngày càng lớn, sợ hãi vội xông ra.

Tần lão thái thái thấy thế, quát: “Càn rỡ! Văn đại nhân ở đây, nói năng hành động xấc xược!”

Sắc mặt Văn giáo dụ đã xanh đen, sắp phát giận rồi. Tiêu Lâm dở khóc dở cười, còn cho răng người nhà họ Tần bị mù, không nhìn thấy Văn giáo dụ ngồi đây cơ, thì ra vẫn nhìn thấy à?

Tần Nam lắc đầu: “Tổ mẫu, tỷ phu thật sự bị oan mà! Hắn thật sự không học lén đâu!”

Tần Phong cau mày, nói ra câu này khiến người nghe cảm thấy cực kì chán ghét: “Hal Oan uổng? Dựa vào cái gì mà người ta không oan uổng người khác, lại vu oan cho hắn? Ta thấy là ác giả ác báo ấy!”

Tần Phong keng' một tiếng, rút kiếm ra, dọa cho đám người hầu sợ hãi bịt miệng liên tục.

Tiêu Lâm vẫn ngồi đó, lù lù không động đậy, hắn âm thầm lắc tay, sát khí của Bạch Khởi đã vọt lên cao, y mà không cản thì gã sắp giết tới hộ chủ rồi. Tân Phong là Thiếu khanh tứ phẩm trong quân đội, e là Bạch Khởi chỉ có một tay không đánh được!

“Đủ rồi!"

Một tiếng quát lớn, khiến Tần lão thái thái và Tân Phong ngơ ngác, đều nhìn về phía Văn giáo dụ võ bàn đứng dậy.

Văn giáo dụ cau mày nói: “Hôm nay lão phu tới, để chứng minh chuyện Tiêu giải nguyên học lén là việc không có thật! Đừng tự dưng dựng chuyện nữa!”

A?

Lúc này sắc mặt của mọi người nhà họ Tần đều khó coi, mặt Tân Phong vừa xanh vừa trăng, sau đó chuyển thành đỏ.

Tần lão thái thái kinh ngạc: “Văn đại nhân...” “Vả lại, lần này tới, cũng vì lễ nhập học”

Con ngươi Tần Phong to lên, lễ nhập học? Văn giáo dụ muốn thu học sinh? Tới Tần phủ thu á?

Ly trà Tần lão thái thái cầm trong tay bị chênh vênh, bà ta có dự cảm, nhưng không cam lòng hỏi một câu: “Văn đại nhân... Ai trong Tân phủ may mắn được làm học trò của ngài như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK