Nếu bàn về trình độ và chí hướng, ai có thể so với người Hoa Hạ đã được nền văn minh hun đúc qua năm ngàn năm chứ?
Bốn câu Hoàng Cừ, tới cả học sinh tiểu học của Hoa Hạ cũng thuộc nằm lòng, cho dù là văn hóa tích lũy của Đại Ngụy, nếu muốn so sánh với bốn câu này, đúng là cũng hơi bắt nạt người ta thật. Tiêu Lâm không áy náy tí nào, bắt nạt bọn họ cũng đâu phải một hai lần, nếu sau này còn cơ hội, bây giờ mà hổ thẹn, tương lai sao ra tay được nữa?
Sự yên tĩnh quen thuộc đang lan tràn...
Con cháu quyền quý yên tĩnh như gà, Tiêu Lâm tuyên thệ câu này xong, trước kia không có sau này cũng không, đám bọn họ càng chẳng so được!
Thế mà bọn họ lại thua một tên dựa dẫm!
Bọn họ thầm phe phẩy quạt, quạt bay đi hơi nóng trên mặt, chỉ sợ bị người ta nhìn ra vẻ sắc giận trên đó.
Ha! Tiêu Lâm cười khẩy, tuyên thề mà, con cháu quyền quý còn muốn xem trò cười, đường đường là nam nhi mà thật ra trong lòng chẳng biết gì, tầm nhìn hạn hẹp!
Hắn không để ý đang tuyên thề cái gì, chí hướng của Tiêu Lâm hắn chưa bao giờ là một ngày ba bữa được ấm no! Hắn thật sự không cần vẻ vang, thứ hắn muốn là mùi tiền mà con cháu quyền quý khinh thường, hắn muốn tiền trăng lóa, quyền lực sáng ngời, còn cả địa vị cao nhất nữa!
Dựa vào cái thứ phong độ quân tử viển vông và cao thượng trong miệng những con cháu quyền quý này, nếu muốn ăn được miếng cơm, thì tới chó cũng không cướp được! Sao mà đối kháng được với Hung nô, người Man hung hãn chứ?
Chỉ có quyền lực và của cải thật sự, mới có thể thay đổi được triều đình nghèo khó, suy yếu từ lâu! Bất kể âm mưu quỷ kế gì, đứng trước mặt thực lực thật sự, đều sẽ bị đè bẹp tới mức không còn cặn bã!
Đương nhiên, hăn sẽ không nói thẳng với đám ngốc này, cứ để bọn họ cảm thấy chí hướng của Tiêu Lâm cao xa, bọn họ không đuổi theo kịp, thì ít nhất cũng im cái miệng lại, sẽ không lải nhải nữa.
Lời nói của Tiêu Lâm vang trời, không chỉ khiến học trò Thanh Viên kinh ngạc, tới cả những giáo dụ khác của Thanh Viên cũng tán thưởng không ngớt. Bọn họ cứ suy nghĩ về bốn câu Hoàng Cừ nhiều lần, cuối cùng phẩy tay áo, mài bút, viết bốn câu Hoàng Cừ lên giấy, dán ở trước cửa Thanh Viên, dùng để nhắc nhở các học trò khác, học tập theo Tiêu Lâm.
Học tập theo Tiêu Lâm... Học tập...
Hôm nay tan học, mỗi người ra khỏi cửa đều cắn răng nghiến lời, cực kì không vui.
Thấy bốn câu này, dường như bọn họ đã trông thấy Tiêu Lâm ngạo mạn nhìn chằm chằm vào bọn họ, đắc ý vô cùng, đầy kiêu ngạo hống hách: “Nào, học tập học tập cho hẳn hoi vào.
Sau khi học trò Thanh Viên đi hết, Tống Trí tới cửa phòng sách, nhìn bốn câu đó, mãi lâu sau cũng không động đậy.
Sự sắc bén ghê người trong mắt ông ta, dường như muốn kéo tờ giấy này xuống, rồi xé nò thành những mảnh vụn, giãm lên vài phát mới hết căm phẫn.
Dường như trong lòng ông ta đang đưa ra quyết định gì đó, cuối cùng cũng kìm nén được bàn tay muốn phá hủy nó, vung tay áo tức giận rời đi.
Mấy ngày nay, kinh thành hết sức náo nhiệt, cử nhân ở các nơi trong nước gần như đều đã tới kinh thành. Cái chết của Tống Thiên Vấn chỉ gây ra chút sóng dữ, rồi không ai hỏi thăm nữa.
Các cử nhân vội vàng chuẩn bị cho thi Hội, quan phủ cũng bắt đầu chuẩn bị thủ tục liên quan tới kì thi.
Mọi người bận rộn, đầy kì vọng và trông cậy vào tương lai, trong phường cược mở một sòng bạc, ban đầu là bồi thường một trăm, cược Tiêu Lâm sẽ không lấy được đầu bảng nữa. Về sau tăng vọt lên bồi thường một ngàn, tới lúc bắt đầu thi, đã đạt đền mười ngàn rồi.
ml thanh người trong phường cược ồn ào, toán học của Tiêu Lâm không giỏi, ai cũng biết. Đắc tội với Tống Trí, Tiêu Lâm không có chỗ dựa, tương lai ảm đạm tối tăm, mọi người càng coi thường.
Mười người thì có tám người cược là Tiêu Lâm không trúng, còn hai người, một người nhất thời run tay cược sai, chán nản vô cùng, đấm ngực giậm chân tại chỗ. Một người không đứng vững, bị ai đó đụng một cái, bạc tự động lăn tới chỗ chữ trúng, thành ra có hai người ủng hộ Tiêu Lâm.
Mặc dù Tiêu Lâm đã là học trò của Văn Hàn, bốn ngày nữa mới bắt đầu thi hội, dù Tiêu Lâm có ghê gớm hơi nữa, cũng không thể thông thạo toán học trong bốn ngày ngắn ngủi được.
Toán học uyên thâm, tối nghĩa khó hiểu, người có chút quan hệ với con cháu quyền quý, còn nghe nói năm nay bệ hạ tự mình ra đệ, độ khó lại tăng thêm một bậc, những người này còn chưa thi đã phát run rồi.
Huống hồ là cử nhân ở các nơi tới, ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất trong mọi người, người tài tề tụ, Tiêu Lâm là cái gì, đậu đầu bảng nữa mới gọi là thấy quỷ ấy!
Tần phủ.
Hôm nay Tiêu Lâm kéo lại mặt mũi cho nhà họ Tần, cứ bị Tân Nam sống chết kéo về Tân phủ, trước khi thi Hội, theo quy củ trước đây, Tân phủ đều sẽ làm một bàn tiệc đậu cao rầm rộ sôi nổi, mong sĩ tử trong nhà đậu cao.
Tiêu Lâm đứng đầu kì thi Hương, lại là cô gia, tất nhiên hắn phải có mặt trong bữa tiệc đậu cao này.