Mục lục
Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưởng quỹ sửng sốt, nhìn sang Tiêu Lâm.

Người này tràn đầy tinh thần, ánh mắt sáng quắc, không hề có chút thận trọng hay khiếp sợ nào. Hän ăn mặc khác hẳn với những vị công tử khác, nhìn vẻ mặt của các công tử khác có thể thấy hắn còn không được hoan nghênh.

Tiêu giải nguyên, chẳng lẽ là Tiêu Lâm đỗ đầu kỳ thi Hương?

Người này nghèo ai cũng biết! Chưởng quỹ đã đánh cược hắn không đỗ đầu bảng, ông ta đang đợi sòng bạc một đền mười nghìn, thế thì ông ta sẽ phát tài!

Lúc nãy chưởng quỹ còn cảm thấy Tiêu Lâm khí thế hiên ngang, sau khi biết được thân phận hắn thì chỉ cảm thấy hắn đang làm bộ làm tịch, giả vờ cao sâu.

Chưởng quỹ chỉ cười nịnh nọt Dương Chư: “Tiểu nhân sẽ ra sau bếp đích thân gọi món cho các vị công tử, nhất định sẽ đem những món ngon nhất lên, các công tử đợi cho”.

“Đi đi”.

Cơ thể mập mạp của Dương Chư chiếm chỗ ngồi của hai người. Hai mắt hắn ta bị thịt che còn mỗi khe hở. Nếu không phải trong mắt có chút ánh sáng thì còn tưởng là hai hạt đậu xanh dính trên mặt: “Hôm nay đa tạ các vị đến dự tiệc, hãy ăn uống thật no nê! Dương mỗ ta thanh toán, cứ ăn thỏa thích!”.

“Được! Dương huynh hào phóng, đúng là tấm gương của chúng tai”.

“Đâu có đâu có, một bữa ăn mà thôi”.

Con cháu thế gia nịnh nọt theo thường lệ, Tiêu Lâm không có hứng thú, hẳn dồn sự chú ý lên một chiếc đỉnh.

Ở chính giữa lầu một của Minh Nguyệt Lâu có đỉnh vuông bốn chân, dưới đỉnh đốt lửa. Nước trong đỉnh sôi sục bốc hơi nóng hổi, mũi ngửi thấy mùi thịt thơm phức.

Tân Nam cố tình ngồi bên cạnh Tiêu Lâm, giải thích như lấy lòng: “Tỷ phu, đó là canh xương của Minh Nguyệt Lâu, nấu năm ngày năm đêm, củi lửa đốt liên tục, vô cùng thơm ngon. Một chén canh giá hai lượng bạc”.

Năm ngày năm đêm, purine trong này phải cao mức nào, lại còn vô cùng thơm ngon. Tiêu Lâm nhíu mày: “Cổ nhân các người không sợ mắc bệnh thống phong à?”.

“Tỷ phu, thống phong là gì?”.

“Một loại bệnh về khớp”, Tiêu Lâm thuận miệng đáp. Tân Nam gãi đầu gãi tai, à một tiếng, lúng túng gật đầu, thật ra cậu ta không hiểu gì.

Tiêu Lâm nhìn chăm chăm chiếc đỉnh, hơi nóng sôi sục bay quanh Minh Nguyệt Lâu. Hương thơm ngửi thấy ở bên ngoài xuất phát từ đây, xem ra canh này dùng rất nhiều nguyên liệu.

Hắn ngẩng đầu nhìn theo làn khói, một người thò đầu ra từ trên lầu hai lập tức rụt đầu lại, tốc độ quá nhanh, Tiêu Lâm không nhìn rõ là ai.



Lúc này, Tiêu Lâm mới kinh ngạc phát hiện, Minh Nguyệt Lâu có kết cấu ghép mộng gỗ. Ghép mộng gỗ là phương thức cấu tạo chủ yếu của kiến trúc Hoa Hạ cổ đại, do Lỗ Ban ông tổ nghề thợ mộc nước Hoa Hạ phát minh, không ngờ Đại Ngụy cũng có kỹ thuật này.

Bên ngoài Minh Nguyệt Lâu có vẻ không khác gì những tòa lầu bình thường, nhưng thực tế bên trong lại vô cùng tỉnh xảo. Ở Hoa Hạ hiện đại, lầu cao dùng cách ghép mộng gỗ chế. tạo đã tuyệt tích.

Bữa cơm này ăn hay không cũng không sao, đến đây có thể nhìn thấy được kỹ thuật ghép mộng gỗ chân thực thế này, Tiêu Lâm đã cảm thấy mãn nhãn.

“Các vị công tử! Món ăn lên rồi!".

Giọng nói êm tai như tiếng chuông vang lên, những cô gái như tiên nữ bưng món ăn lên.

Bọn họ không những xinh đẹp mà còn ăn mặc mát mẻ. Bình thường con gái Đại Ngụy không lộ cánh tay, còn bọn họ không những lộ cánh tay mà eo cũng lộ, phần bụng bằng. phẳng không có chút thịt thừa, hương thơm cơ thể nhè nhẹ khiến người khác say mê hơn cả hương thức ăn.

Chẳng trách nếu đến đây, Tân Phượng Uyển sẽ đánh gấy chân của Tiêu Lâm. Người đàn ông nào nhìn những cô gái thế này mà không sáng mắt, như tắm trong gió xuân, chỉ muốn ôm bọn họ vào lòng ngay lập tức.

Nếu không có người khác ở đây, Dương Chư đã chảy cả nước miếng.

Những mỹ nhân kia nhìn thấy Dương Chư đều âm thầm cau mày, vẫn gượng cười: “Dương công tử, công tử đến rồi!”.

Các mỹ nhân đưa các món ăn lên một cách ưu nhã, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Lâm lạ mặt.

Công tử thật tuấn tú. Gương mặt trong sáng hiếm thấy, có phần lạnh lùng, lại mang theo vẻ chính khí, rất khác với đám con cháu thế gia đang ngồi đây.

Trên bàn ăn bày những món ngon mà bọn họ luôn miệng khoe khoang.

Tiêu Lâm vốn còn khá mong chờ chợt ngây ra, cạn lời nghẹn họng, suýt thì ngưng tim.

Vì sao không có cuốn tiểu thuyết xuyên qua nào nói với độc giả rằng món ăn của người cổ đại giống như shit vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK