Hắn có thể nhấc nàng lên ngựa bằng một tay!
Tân Phượng Uyển âm thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bất mãn phản đối: 'Bổn tiểu thư nể mặt lắm mới ngồi lên ngựa của ngươi, ngươi có thể nhẹ tay một chút được không! Tay ta đau quá! Đường rất gập ghềnh, ngươi đi chậm cho tai"
"Híiil"
Tiêu Lâm hoàn toàn phớt lờ, thúc ngựa phi về phía trước!
Cứ chỗ nào đường xóc hắn sẽ cho ngựa phi vào đó!
Chỗ nào có ổ gà, hắn nhảy luôn vào đó!
"Á! Á! Á!" toàn bộ trâm cài tóc trên đầu Tân Phượng Uyển rơi xuống khiến tóc nàng xõa ra, nàng ôm đầu hét: 'Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!"
Nhưng nàng càng hét thì ngựa càng chạy nhanh!
Tốc độ của Hãn Huyết Bảo Mã không phải chuyện đùa!
Con ngựa này có thể chạy một nghìn mét trên mặt đất bằng phẳng, theo tính toán của thời hiện đại thì chỉ mất 1 phút 7 giây.
Với tốc độ này, cộng với việc Tiêu Lâm cố tình chọn đường gập ghêềnh, Tân Phượng Uyển ngồi trên lưng ngựa có cảm giác đầu sắp rơi ra là chuyện bình thường.
Một hương thơm phả vào mặt Tiêu Lâm.
Đó là hương thơm của Tần Phượng Uyển.
Tiêu Lâm chán ghét giật giật mũi, Tân Phượng Uyển bình thường không dùng loại phấn thơm có mùi thơm nồng nặc như vậy, vậy mà hôm nay lại dùng thứ này, tất cả đều là vì tên Chu Hành đã chết kia.
Nghĩ đến đây, con ngựa không thương tiếc phóng nhanh hơn.
Tân Phượng Uyển sợ đến mức kéo thật chặt dây cương, tóc tai rối bù, mặt mày méo xệch, toàn thân rã rời: "AI AI Đau lưng! Đau quái"
Biết Tiêu Lâm cố ý trêu chọc nàng, Bạch Khởi cố nhịn cười, nhưng còn Mông Ngạo lại không nhịn được mà cười suốt dọc đường.
Nhưng giờ Tần Phượng Uyển không có tâm trạng để măng Mông Ngạo vô lễ, nàng đang tập trung bảo vệ cái đầu sắp rụng của mình.
Với tốc độ bàn thờ đó, họ chạy qua hầu hết các ngóc ngách của kinh thành và quay trở lại Tân phủ.
Tần Phượng Uyển tóc tai rũ rượi bị Tiêu Lâm cho xuống ngựa, nếu không muốn nói là quăng xuống khỏi ngựa.
Nàng loạng choạng mất thăng bằng, thị vệ ở cửa ban đêm nhìn không rõ, quát: "Mụ đàn bà điên nào dám xuống ngựa trước Tần phủ!"
"Đúng vậy, đúng là không biết phép tắc. Mất mặt quá, đúng là không biết nhục là gì” Tiêu Lâm lập tức phụ hoạ theo.
"AI" Tân Phượng Uyển không nhịn được tức giận hét lên: "Mở mắt ra nhìn cho rõ! Mụ đàn bà điên? Ta là Tân Phượng Uyển!"
Đại tiểu thư? Thị vệ nghe vậy thì tự hỏi không biết đây có thực sự là đại tiểu thư?
Lần trước đại thiếu gia trở về, bọn họ không nhận ra hắn ta, cho nên từ lần đó họ đã tự nhủ phải cẩn thận hơn.
Hôm nay cô gia lại đưa tới đây một người đàn bà điên tóc tai rối bù, làm sao có thể là tiểu thư cao quý của nhà họ Tần?
"Mở cửa! Còn chậm trễ ta sẽ trị tội ngươi!" Tân Phượng Uyển ủy khuất lau nước mắt, quay đầu cay đắng nhìn Tiêu Lâm: "Ngươi có vào không..."
Ha ha ha?
Tiêu Lâm cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
"Ta hỏi ngươi có vào hay không!" Tân Phượng Uyển rất ghét Tiêu Lâm. Nhưng Tân phủ mới nhận được một lá thư từ triều đình gửi đến, tổ phụ và cha mẹ nàng đã đánh bại quân Hung Nô, khải hoàn trở về và sẽ sớm quay về Tần phủ.
Nếu như tổ phụ nàng trở về, phát hiện Tiêu Lâm không có ở Tần phủ rồi truy hỏi lý do, thì chẳng phải sai lầm hôm nay của nàng sẽ khiến tổ phụ không vui sao?
Tiêu Lâm nghe xong cũng không trả lời, lập tức thúc ngựa phóng đi! Dường như có nói thêm lời nào với Tân Phượng Uyển cũng là thừa thãi. "Súc sinh! Cứ chờ cha mẹ ta trở về xử lý ngươi đi!" Tân Phượng Uyển dậm chân, dù biết hắn không nghe thấy nhưng nàng vẫn bất chấp phong thái tiểu thư thường ngày mà hét lên.