Dương Chư hung dữ nói: “Ta phải chịu nỗi đau da thịt, ngươi cũng phải chịu! Người đau, nấu nước!”
Tiêu Lâm thờ ơ, nếu Dương Chư kịp thời xử lý vết thương lúc này thì có lẽ vẫn cứu được, thế mà giờ hắn ta vẫn chỉ muốn trừng phạt hẳn, đúng là bưồn cười.
Trong lòng Tiêu Lâm, sỉ nhục Tiêu Lâm còn quan trọng hơn mạng sống của mình.
Tân Nam tái mặt: “Dựa vào gì hả? Các ngươi đánh không lại Đao gia thì tại sao lại trút giận lên tỷ phu ta?”
Nguy Thanh cũng tức tối: “Các ngươi bịa chuyện thì vốn đã sai trước, Tiêu huynh vô tội, sao có thể đổ oan lên đầu Tiêu huynh chứ? Các ngươi còn muốn nấu người ta, hơi quá đáng rồi đó! Còn có lý lẽ gì không vậy?”
Đám đông cười lớn, lý lẽ? Trước giờ họ không nói lý với ail
Một đệ tử nhà nghèo thi rớt, khác nào Đao gia đã chết kia, đều là con cá trên thớt, họ muốn băm sao cũng được.
Hôm nay, để xem ai còn có thể cứu Tiêu Lâm?
Văn giáo dụ thích hắn nhất sẽ không tới Minh Nguyệt Lâu đâu.
“Nấu nước cho ta! Còn đứng đực ra đó làm gì?”, Dương Chư quát chưởng quầy, dù chưởng quầy thấy tiền sáng mắt nhưng Tiêu Lâm là cô gia Tân phủ, mỉa mai vài câu thì được chứ nấu hẳn thật thì Tân phủ sẽ không tha.
“Ai dám đụng tới tỷ phu!”, Tân Nam rút kiếm, hung hăng nói.
Tân Bắc mới kịp phản ứng tướng môn cùng hưởng vinh cùng chịu nhục, tuy hắn ta không ưa Tiêu Lâm nhưng phải để ý tới tam ca.
“Tần Nam, không phải ngươi nói hẳn chỉ là con chó của Tân phủ à, ngươi để ý như thế làm ch¡?”, Dương Chư hung dữ nói: “Xem ra trước giờ ngươi luôn gạt chúng ta! Tên người hầu này dám lừa gạt bổn công tử?”
Tiêu Lâm nhướng mày, em vợ nổi lòng chính nghĩa như thế thì đúng là hiếm thấy.
Tân Nam quát: “Dương Chư, ngươi cẩn thận lời nói của mình đó! Tiêu Lâm là con rể nhà họ Tần, là người nhà họ Tân! Tổ phụ ta là tướng quân lập quốc, cha ngươi thấy cũng phải quỳ lạy, ngày xưa ta không tính toán với ngươi là ta không đệ bụng! Hôm nay ngươi dám coi thường Tần phủ như thế à, ngươi xứng không?”
Tân Nam thể hiện khí khái làm mọi người ngẩn ra. Tân Nam nói không sai.
Dù Dương Chư là con của người đứng đầu Cửu Khanh, nhưng xét vai vế và công lao thì Tân gia vẫn cao hơn.
Vì Tiêu Lâm, Tân Nam lại dùng Tần gia để đe doạ họ, đừng nói chính họ, Tiêu Lâm cũng không ngờ được.
Một cậu ấm ăn chơi như Tần Nam ngày thường phóng túng chơi bời, không khác gì những đệ tử thế gia khác nên dần dần ai cũng đã quên Tần gia luôn đứng bên trên họ.
Hiện nay Tần Nam bảo vệ Tiêu Lâm, họ vốn đã đuối lý, dù ngứa mắt Tiêu Lâm nhưng cũng phải nể mặt vài phần.
Tân Nam và Tân Bắc như gà mẹ bảo vệ Tiêu Lâm nhưng "Tiêu Lâm cũng thấy hai tay họ đang run rẩy.
Hai nhóc con này ngày thường lười nhác, võ công chẳng bằng ai, hôm nay dám chơi trò cáo mượn oai hùm, nếu đánh thật thì họ không phải đối thủ của đám nham hiểm này?
“Không cần phải như thết”, Tiêu Lâm như một vị đại ca trầm tĩnh hiền lành, lấy kiếm của họ đi, đánh giết chỉ là làm người khác sợ hãi, là cách làm của kẻ giang hồ. Như hẳn thì phải dùng kỹ năng đè ép đối thủ.
Tiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Các ngươi chỉ cho rẵng Tiêu mỗ thi rớt, không có tương lai mới dám vu oan ta như vậy, đúng chứ?”
Âm mưu ở trước dương mưu thì chẳng là gì cả!