Dịch Quy không chỉ đưa ra kế sách cho Tân phủ mà còn thông qua Tiêu Lâm để tặng cho Tần phủ rất nhiều báu vật?
Dù thế nào đi nữa, mặt dây chuyền san hô đỏ này thực sự rất đẹp và tinh tế... Đào phu nhân âm thầm nuốt nước bọt, năm vạn lượng, năm vạn lượng... KHÔNG!
Tại sao cô ta lại mất mặt như vậy trước một tên ở rể cơ chứ?
"Mặt dây chuyền san hô này là giả!" Đào phu nhân nói rất chắc chắn.
"Cô nói cái gì? Không biết Đào phu nhân dựa vào đâu mà nói đây là đồ giả?" 'Tiêu Lâm lần này không nhượng bộ mà trực tiếp tấn công.
Người phụ nữ này chỉ mới ba mươi tuổi, người xưa lấy chồng sớm nên chắc đã có mấy đứa con. Tuy nhiên, vóc dáng của Đào phu nhân vẫn được duy trì tốt, dáng đi lả lướt duyên dáng, đôi mắt và lông mày trông cũng rất ra dáng thiếu nữ phong tình.
Nhưng đối nghịch với giao diện dễ nhìn đó là một cái miệng thật khó chịu.
Đào phu nhân chưa từng nhìn thấy đồ trang sức bằng san hô đỏ bao giờ, càng không có tâm nhìn và chuyên môn như Tiêu Lâm. Cô ta không ngờ Tiêu Lâm lại dám hỏi thẳng mình như vậy nên thoáng giật mình rồi hừ lạnh, nói: "Tiêu Lâm, một người xuất thân từ một gia tộc đã suy tàn như ngài thì biết gì về đồ trang sức? Biết gì về san hô đỏ cơ chứ? Ta nói là đồ giả thì đó là đổ giả!
"Ở nhà ta cũng có san hô đỏ. Của ngài khác với của ta. Cái này chỉ có bề ngoài trông hơi giống thôi".
"Hơn nữa, san hô đỏ không phải thứ ai cũng có thể mua được, mọi người nói xem có đúng không?”
Đào phu nhân đưa ra dẫn chứng cũng khá thuyết phục, những người nãy giờ vẫn nghi ngờ lập tức gật đầu đồng ý.
Tần Phượng Uyển sốt ruột: "Bất luận là thật hay giả, trước tiên hãy trả lại cho tai"
Nàng đưa tay định chộp lấy, nhưng Đào phu nhân lại nghiêng người né. Tân Phượng Uyển mất đà suýt ngã, Tiêu Lâm dùng cánh tay vững chắc và có lực đỡ lấy nàng, trầm giọng nói: "Phu nhân, cẩn thận".
Bắt nạt vợ hắn trước mặt hắn à?
Tiêu Lâm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Mặt dây chuyền san hô là hàng thật. Đưa nó đây, nếu không ta sẽ không khách sáo với cô đâu".
"Ð, không khách sáo à?" Đào phu nhân nhướng đôi lông mày thanh tú: "Tiêu đại nhân là chủ nhân Tân gia sao? Ngài chẳng qua cũng chỉ là khách ở nhờ ở đây, vậy mà lại vô lễ với ta như vậy. Không sợ Tần tướng quân và trưởng công chúa
đánh gấy chân ngài sao?"
"Lại còn dùng mấy thứ giả mạo này để lừa người sao? Ta nhổ vào! Làm bộ làm tịch!"
Sau đó, Đào phu nhân ném mặt dây chuyền san hô trị giá năm vạn lượng vào lò than!
San hô đỏ thực chất là xác của polyp san hô, ky lửa nhất và sẽ bị thiêu rụi khi tiếp xúc với lửa.
Nhiệt độ của ngọn lửa than rất cao, khi ném mặt dây chuyền san hô vào, nó lập tức tỏa ra mùi cháy khét.
"Mặt dây chuyền san hô của ta!" Tân Phượng Uyển lao tới định lấy nó ra. Tiêu Lâm tóm lấy nàng, nói: "Cẩn thận!"
Nó chỉ là một món đồ trang sức, không có thì thôi, tại sao Tân Phượng Uyển lại quan tâm đến nó nhiều như vậy?
€ó phải vì nó có giá trị?
Đào phu nhân kiêu ngạo nhìn lò than, đúng là đồ giả cho vào lửa cái là cháy ngay!
Cô ta không biết rằng san hô đỏ thật sẽ cháy khi tiếp xúc với lửa.
"Cô."
Tần Phượng Uyển rất tức giận, nhưng đối với người ngoài nàng lại rất rụt rè.
Mặt dây chuyền san hô đã bị phá hủy, nàng tức giận nhưng không nói được. lời nào, sợ người khác sẽ nói nàng tính toán ích kỷ.
Tiêu Lâm ôm lấy nàng, dáng vẻ dễ nói chuyện ban nãy của hắn biến mất. Hắn trầm giọng nói: "Đào phu nhân, cô định bồi thường thế nào?”
Nói xong Tiêu Lâm lấy ra một tờ biên lai.
Trên đó viết rõ thời gian, địa điểm và số tiền của mặt dây chuyền san hô, cũng như con dấu lớn màu đỏ của Côn Ngô Các.
Những đồ trang sức này không phải là đồ mượn hay đồ giả. Nó được mua bằng tiền thật.
"Đền đi”, Tiêu Lâm vừa nói lời này, thân thể mảnh dẻ của Đào phu nhân liền run lên.