Ngụy Chỉ khóc hu hu: “Sao bây giờ huynh trưởng mới về? A Chỉ cứ nghĩ huynh không về nữa”.
Đây là muội muội của Bạch Khởi, chỉ mới chín tuổi. Bạch Khởi siết chặt nắm tay, cố gắng hạ thấp giọng mình, miễn cho muội muội nghe được sự thất lễ của mình: “Mặc áo quần vào... rồi ra đây”.
“Vâng...”, Ngụy Chỉ khàn giọng, trái tim Bạch Khởi như tan vỡ.
Lửa giận tràn ra qua những khe hở trong tim, ngọn lửa ấy giống như những con rắn độc thè lưỡi, muốn thiêu đốt mọi thứ ở trước mắt.
“Bạch Khởi, nghe lệnh”, Bạch Khởi quay lại trước mặt Tiêu Lâm. Khi hắn ta chém giết với Thẩm Dương còn không có biểu cảm gì, bây giờ ánh mắt lại cực kỳ lạnh, nước mắt dâng trào trong ánh sáng lạnh lẽo, chực chờ lăn xuống.
Mười quan binh giết được bảy tên, chạy mất một tên, còn hai tên sống sót.
Hai tên sống sót nhìn Bạch Khởi, run lẩy bẩy. Vì sao sau khi Bạch Khởi làm hộ vệ lại khác với trước kia như thế?
Bọn họ nghe nói Bạch Khởi đã giết ngọc diện tiểu lang quân Thẩm Dương, thủ pháp lưu loát, tốc độ rất nhanh, bọn họ cứ ngỡ chỉ là lời đồn khoa trương. Phải biết rằng, cả nhà Bạch Khởi nổi tiếng là dễ ức hiếp ở Ám Uyên.
Bạch Khởi là người con có hiếu, trong nhà chỉ có mẫu thân và muội muội, phụ thân không rõ. Nghe nói phụ thân của Bạch Khởi không phải nô lệ Côn Luân, mẫu thân của Bạch Khởi cùng người bên ngoài sinh ra hai huynh muội họ.
Xưa nay Bạch Khởi hiền lành, tính tình ôn hòa, nhiều lúc giúp đỡ mọi người.
Đám quan binh hiểu rõ Bạch Khởi, sau khi Bạch Khởi làm hộ vệ thì đây là lần đầu tiên hắn quay về. Bình thường hắn sẽ phái người chuyển lương thực và quần áo về cho mẫu thân và muội muội hắn, cùng những nô lệ Côn Luân khác.
Bạch Khởi có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy nhất định là vì chủ nhân của hắn.
Tiêu Lâm khẽ gật đầu với Bạch Khởi: “Vất vả rồi”.
Hắn không hề bày ra bộ dạng kiêu ngạo của chủ nhân trước Bạch Khởi.
Bạch Khởi chỉ gật đầu, không đáp lại. Quan binh sửng sốt, đổi lại là những chủ nhân khác thì đã tát cho hắn một cái.
Tiêu Lâm không những không tức giận mà còn hết sức quan tâm, chỉ nghe Tiêu Lâm trầm giọng hỏi: “Có người quen?”".
Ở cửa phòng có sáu cô bé, các cô bé đã mặc quần áo xong, ai cũng áo vải thô ráp. Quả nhiên chỉ là đứa bé, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Khuôn mặt các cô bé rất xinh đẹp, nếu sinh ra ở gia đình bình thường thì sẽ là viên ngọc quý trong nhà. Nếu ở thế gia thì sẽ là đại tiểu thư cao quý xinh đẹp.
Một trong số các bé gái chần chừ tiến lên rồi rụt về. Cô bé muốn đến chỗ Bạch Khởi, nhưng cô bé liếc nhìn Tiêu Lâm rồi lại sợ sệt đứng tại chỗ.
Cô bé đó xấp xỉ tuổi Tiêu Tịnh.
Tiêu Lâm chỉ vào cô bé: “Cô bé đó là muội muội ngươi sao?”.
Bạch Khởi nắm chặt vỏ kiếm, gân xanh nổi lên, lồng ngực nổ vang tiếng sấm, vô vàn lời nói hóa thành tiếng thở dài vô cùng rầu rĩ, hắn ta cắn răng: “Phải...”
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Lâm đã biến sắc. Nếu nói vừa rồi gương mặt Tiêu Lâm là gương mặt của người thì bây giờ mặt Tiêu Lâm đen như La Sát, bất cứ biểu cảm gì cũng đã biến mất.
Hắn cúi đầu, quan binh thấp hơn hắn nửa cái đầu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cơ thể run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi muốn làm gì?”.
Hắn muốn làm gì?
Tiêu Lâm không ngờ, một khi cổ nhân có chút thân phận địa vị, dù chỉ là một tiểu binh, cũng có thể cậy vào thân phận làm ra chuyện không có tính người!
Đám binh lính này mới có địa vị gì? Ở trong quân doanh, địa vị của bọn họ là thấp nhất, nói khó nghe thì chỉ là chức quan nhàn hạ chạy vặt, chỉ có danh hiệu quan binh, ăn chút lương bổng hoàng gia mà thôi.
Ai cũng có tư cách sống cuộc sống tốt đẹp, dù là người bình thường hay con cháu thế gia, dù là nô lệ hay tiểu thư hay công chúa, trong mắt hắn chỉ là một người sống sờ sờ mà thôi.
Dựa vào đâu có người sinh ra đã ở trên cao, có người sinh ra lại phải quỳ dưới đất cho người ta giãẫm đạp?
Ai xứng giãm đạp ai? Ai cũng không xứng!
“Ngươi động vào muội muội ta, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”.
Tiêu Lâm lạnh giọng, đám tiểu binh sửng sốt, một nô lệ Côn Luân sao lại là muội muội của cô gia Tân phủ?