Không phải Tiêu Lâm bệnh nặng nằm liệt giường sao? Hắn ban đầu nói không tới, sao bây giờ lại tới, sao không phối hợp với Tần phủ diễn nốt vở kịch này?
Xuân Minh thì thầm bên tai Tần lão thái thái, Tân lão thái thái buông đôi đũa trong tay xuống, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Bọn họ chỉ là mấy tên đầy tớ, giết rồi thì thôi, sao phải hoảng hốt như vậy?"
"Cô gia giết người rồi thì thôi đi, nhưng lại còn chặt tay bọn họ gửi đến phòng tiểu thư”.
Một bao tải đựng tay người đẫm máu được ném vào phòng Tần Phượng Uyển.
Tứ chi của hơn chục người với vết thương và vết máu nhớp nháp trên mặt đất, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Bạch Khởi cũng lạnh lùng truyền đạt lời của Tiêu Lâm: “Chủ nhân ta đã nói, thi thể của năm mươi nghìn người nhà họ Tiêu phải chất thành núi mới đổi lại được cho Đại Ngụy hòa bình như ngày nay. Không ai có tư cách được phép đối xử với Tiêu phu nhân như vậy. Nếu Tần đại tiểu thư không biết năm mươi nghìn người là bao nhiêu thì có thể dựa vào thi thể của những người này mà tưởng tượng".
Tân Phượng Uyển nôn mửa tại chỗ và khóc nấc lên.
"Cái gì?" Tần lão thái thái kinh ngạc, Tiêu Lâm vốn là một học giả yếu đuối, sao lại có thể làm ra chuyện sát sinh như vậy?
Tần Phượng Uyển từ nhỏ đến giờ cảnh giết gà giết lợn còn chưa từng nhìn thấy, Tiêu Lâm là cố tình cho nàng thấy cảnh tượng khủng khiếp này.
Lúc này, bà Tiêu mỉm cười với con trai, cố gắng xốc lại tinh thần để ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
"Tiêu Hội nguyên, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy...?"
Mọi người vây quanh Tiêu Lâm, rất “quan tâm” đến hắn.
"Chỉ là giải quyết việc nhà, dạy dỗ một vài tên nô tài không nghe lời, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng về sau bọn họ nhất định sẽ nghe lời".
Tiêu Lâm cố tình miêu tả vài câu, sau đó liếc nhìn Tân lão thái thái. Hắn nói không sai, chỉ có người chết mới hoàn toàn nghe lời.
Dạy dỗ? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dạy dỗ kiểu gì mà như từ chiến trường đẫm máu trở về vậy!
Từ "việc nhà" chứa đựng không ít thông tin, mọi người ngầm hiểu ý liếc nhìn Tân lão thái thái, nhưng sau đó cũng vội vàng chữa cháy để giữ thể diện cho nhà họ Tần: "Tiêu Hội nguyên hôm nay rất vui vẻ, chúng tôi thật may mắn khi được đến chung vui. Giờ đêm đã khuya, chúng tôi xin phép không quấy rầy Tiêu Hội nguyên nghỉ ngơi nữa".
Muốn rời khỏi đây sao?
Tiêu Lâm cười lạnh, nhưng thái độ lại rất ôn hòa: “Không, Tiêu mỗ không phải là người thô lỗ. Vừa rồi các vị đã mời mẹ †a uống rất nhiều rượu, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích, có đi mà không có lại thì đúng là thất lễ. Người đâu! Mang rượu lên!"
Khi Tiêu Lâm nói ra lời này, mọi người đều cười ha ha, khó có thể từ chối, bọn họ không thể không hiểu lễ nghĩa bằng một tên ở rể được.
Tiêu Lâm phất tay, hộ vệ Tiêu gia mang rượu do chính Tiêu Lâm nấu vào.
Loại rượu này rất nặng, nhưng hương thơm cũng rất nồng nàn.
"Gần đây ở kinh thành có một loại rượu ngon nổi tiếng, tên là rượu Quỳnh Tô. Hôm nay Tiêu mỗ đã mua khoảng bốn mươi bình để thưởng thức với mọi người. Người đâu! Rót rượu đi! Tôi mời những người có mặt mỗi người ba ly!"
Rượu Quỳnh Tô này cực kỳ khó kiếm mà Tiêu Lâm lại mua được nhiều như vậy? Bọn họ khịt khịt mũi, ngửi mùi thơm đã biết đó là rượu ngon. Mặc dù bọn họ coi thường Tiêu Lâm nhưng lại không cầm lòng được trước loại rượu ngon này.
Bữa tiệc hôm nay do Tần gia chủ trì, Tiêu Lâm giờ lại cướp vai trò chủ tiệc, quả là không bình thường. Nhưng Tiêu Lâm là Hội nguyên, bọn họ sao có thể không uống?
Những người ban nãy định rời đi giờ đều ngồi im lặng.
Loại rượu này có nồng độ là 68 độ, là nồng độ cồn cao nhất trong rượu.
Hơn nữa, chén của người xưa rất lớn, họ lại chưa bao giờ được nếm loại rượu độ cao như vậy. Vị rượu vô cùng cay như đốt cháy cổ họng, khiến đám người này khó mà chịu được.