Chậc chậc chậc. Nói rồi bà ta còn khoác tay Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm gật đầu, vẻ mặt rất “ngượng ngùng” và “bến lẽn”: “Như vậy không hay đâu, nương nương”.
"Ừm, hahahal" vương phi cười duyên dáng: "Gọi nương nương làm gì cơ chứ, xa lạ quá? Cứ gọi ta là tỷ tỷ".
"Tỷ tỷ". Gọi một tiếng dù không mất gì cả nhưng Tiêu Lâm lông tóc dựng đứng, thiếu điều muốn nôn. Tiêu Lâm trong lòng ngán ngẩm nhưng ngoài mặt vẫn cười khúc.
khích, muốn dụ bà ta vào tròng thì phải nhịn thôi.
"Ngoan lắm. Có gì mà không tốt chứ? Không phải tiểu điệt tôn muốn biết tại sao Tân Phượng Uyển lại không thích mình hay sao?"
"Ta muốn, điệt tôn đã cố dịu dàng và ân cần, nhưng Phượng Uyển vẫn không thích. Điệt tôn cảm thấy rất bối rối, nhưng không ai nói cho ta biết lý do”.
Dịu dàng, ân cần......
Vương phi âm thầm liếm đôi môi khô khốc của mình, Tiêu Lâm trẻ hơn Thi Si rất nhiều, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một cái cây cao lớn cường tráng.
"Đi thôi nào”.
Vương phi ngoắc ngoắc ngón tay, Tiêu Lâm "thần hồn điên đảo" theo bà ta đi vào phòng.
Tân phủ tấp nập từ sáng đến tối, đón từng đợt khách.
“Ngài có nhìn thấy vương phi nhà ta đâu không?”
"Vương phi đâu rồi? Có ai nhìn thấy không?"
Trong đám đông, một thị nữ và một số thị vệ đang lo lắng tìm kiếm ai đó.
Cuối cùng, có một người đàn ông ngăn cô ta lại: “Ngươi đang tìm ai?”
"Nô tì bái kiến Dương thái thường, ta là thị nữ trong phủ Thi Si. Hôm nay ta cùng vương phi đến đưa tiễn Tần lão tướng quân. Ban nãy vương phi nói lạnh nên nô tì đã đi lấy thêm than vào lò sưởi, nhưng quay lại thì không thấy vương phi đâu".
Người ngăn cô ta lại chính là Dương Lạc.
"Ngươi đi theo ta" Dương Lạc nghe xong liền dẫn thị nữ đi tìm Tân Phong: "Tân đại công tử, hôm nay vương phi đi cùng cô gia nhà họ Tân, hiện giờ thị nữ này nói không nhìn thấy vương phi đâu nữa. Liệu công tử có biết vương phi đang ở đâu không?”
Mọi người đều hướng mũi giáo về phía Tiêu Lâm.
Hôm nay Tiêu Lâm cứ lượn lờ trong linh đường, giúp chỗ này một chút giúp chỗ kia một chút. Tần đại tiểu thư thấy hắn chướng mắt nên đã mắng hắn mấy câu.
Tiêu Lâm lắc đầu, ngây thơ, ngơ ngác và bối rối.
"Ngươi phụ trách đưa người vào trong phủ, vậy mà ngươi không biết sao?" không biết vì sao, Tân Phong giọng nói rất không thiện ý.
Trước khi chết, thái độ của tổ phụ đối với Tiêu Lâm còn ân cần hơn đối với cháu trai ruột như hắn, nếu nói hắn không ghen tị thì là nói dối.