Dương Lạc quỳ xuống, run rẩy.
Trong số Tiến sĩ năm nay, Dương Chiêu ban đầu được sắp xếp để trở thành Trạng nguyên, nhưng cuối cùng hắn ta lại chỉ xếp thứ ba và trở thành Thám hoa.
Làm Thám hoa thì cũng đành thôi, nếu giờ đến cái chức Thám hoa cũng không giữ nổi nữa thì làm sao tơ tưởng đến việc lấy công chúa được?
Dương Lạc trừng mắt nhìn cháu trai Dương Chiêu, hận hắn dám nhiều lời. Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là Tần gia, Tân gia luôn được hoàng đế ân sủng. Dương Chiêu này đúng là không biết trời cao đất dày!
Dương Chiêu còn muốn bào chữa vài câu, nhưng khi nhìn thúc mình đã quỳ xuống, hắn không khỏi ngậm chặt miệng. Nhưng lồng ngực hắn lại phập phồng vì bất mãn. Khi nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên của Tiêu Lâm, Dương Chiêu thật sự chỉ hận không thể giết người!
"Bệ hạ, Dương Chiêu..."
Dương Lạc quỳ xuống như thế này không phải là công tư bất phân thì là gì? Tiêu Lâm đảo mắt, người có quyền lực thì tốt rồi, muốn thiên vị kẻ nào là thiên vị kẻ đó.
Dương Lạc đang muốn bảo vệ cháu trai, ông ta sớm đã nghĩ xong nên nói cái gì. Không ngờ ông ta vừa định mở miệng thì Tiêu Lâm đã trầm giọng nói: "Dương đại nhân, ông không phải là người gây ra lỗi. Tại sao ông lại xin tạ lỗi? Như vậy không phù hợp lắm thì phải. Bệ hạ là đấng minh quân, làm sao có thể trách tội ông vì tội lỗi của Thám hoa được?”
"Ta..." Dương Lạc ban nấy vốn đã chuẩn bị bài diễn văn để trình bày với hoàng đế giờ bỗng nhiên mọi thứ đều nghẹn lại trong cổ họng. Chết tiệt, tên Tiêu Lâm đáng chết này!
Dương Lạc ánh mắt sắc bén như kiếm, nhưng Tiêu Lâm vờ như không nhìn thấy. Hoàng đế gật đầu, thể hiện sự tán thành lời nói của Tiêu Lâm.
"Dương đại nhân, thời tiết lạnh, cẩn thận cái đầu gối" Tiêu Lâm chớp chớp mắt, nhiệt tình đỡ Dương Lạc đứng dậy.
Tiêu Lâm thực sự đỡ Dương Lạc! Đứng! Dậy!
Bá quan đều sửng sốt, còn có thể làm vậy được sao? Mọi người tinh mắt đều biết Dương Lạc đang cầu xin giúp cháu trai, nhưng Tiêu Lâm lại giả vờ không hiểu, nói rằng Dương Lạc đang thỉnh tội.
Nếu Dương Lạc tiếp tục quỳ xuống, chẳng phải nói bệ hạ không phải là minh quân sao?
Ta không muốn đứng dậy! Dương Lạc trong lòng gào thét, Tiêu Lâm thì vẫn rất hăng hái nhiệt tình: "Đứng dậy, đứng dậy đi, mặt đất lạnh quá, đại nhân già rồi, không chịu được lạnh".
Dương Lạc trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ xen lẫn chút bi thương. Tiêu Lâm còn nói ông ta già sao? Nếu ông ta đứng dậy, Dương Chiêu chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao!
Tuy nhiên, dưới sự “nhiệt tình” đầy ép buộc của Tiêu Lâm, Dương Lạc vẻ mặt cực kỳ phức tạp bị dìu đứng dậy. Dù trong lòng đang phẫn nộ và không cam tâm đến mức nào, ông ta cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo trên môi: “Cảm ơn Tiêu đình nguyên....”
“Khách sáo, khách sáo rồi, đây là việc mà vấn bối nên làm” Tiêu Lâm đỡ ông †a ngồi lên ghế một cách vô cùng lễ phép. Người ngoài nhìn vào cảnh tượng này. sẽ cảm thấy đức hạnh của Tiêu Lâm quả thực là không chê vào đâu được.
Tiêu Lâm, tên khốn kiếp!
Dương Lạc ngoài mặt cười khen Tiêu đình nguyên rất hiểu lễ nghĩa, nhưng bên trong lòng thì căm hận muốn chảy máu mắt...
"Bệ hạ, thần...
Dương Chiêu thấy giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, liền òa khóc nức nở, nhưng hoàng đế đã giơ tay: "Tống ái khanh, ông là Đình úy, việc này ông giải quyết đi".
Tống Trí đột nhiên bị gọi tên, trong lòng không khỏi run rẩy. Tuy nhiên, ông ta cũng là một con cáo già, vẻ mặt không hề dao động.
Ông ta âm thầm lắc đầu, cho dù Dương Chiêu có là người của Ngụy giám quốc, nhưng với tình hình hiện tại cũng chưa chắc đã giữ được...
Nếu ông ta trắng trợn thiên vị Dương Chiêu, như vậy chẳng khác nào hạ bệ hoàng đế trước mặt tất cả văn võ bá quan.
"Bệ hạ, Dương Chiêu lời nói và hành động đều không trung thực, không hiểu lễ nghĩa, gây hiềm khích với Tân tướng quân Tần và Tiêu đình nguyên. Theo luật lệ của nhà Ngụy...' Tống Trí hít một hơi thật sâu, lắc đầu:“Nên tước bỏ danh hiệu Thám hoa, vĩnh viễn không cho phép tham gia khoa cử nữa”.
Dương Chiêu trợn to hai mắt, quỳ lạy hoàng đế: "Bệ hạ minh giám! Bệ hạ minh giám! Thần không bao giờ dám tự kiêu! Thần cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một Thám hoa có thể hơn một vị tướng quân! Thần không hề có ý bất kính với Tân tướng quân. Không hề có! Tuyệt đối không hề có!"
Để xem ngươi giãy giụa thế nào! Tiêu Lâm đứng ở bên cạnh, trong lòng thầm vui mừng.
Dương Chiêu điên cuồng quỳ lạy, đến nỗi trán bầm tím. Nếu đúng như lời Tống Trí nói, kiếp này Dương Chiêu không có tương lai! Sẽ không bao giờ có ngày được nở mày nở mặt! Một gã đàn ông không có công danh sự nghiệp thì sống sót ở chốn kinh kỳ này kiểu gì?
Hoàng đế gật đầu, trịnh trọng nói: "Vậy thì cứ làm theo lời Tống ái khanh đi".