Sự thỏa hiệp của cô ta càng làm nổi bật sự ép bức người, tính cách ngang ngược không phân biệt đúng sai của Cố Tiểu Mạch, còn sự dịu dàng của Cố Lan Tâm, vẫn luôn như vậy, ộng lượng, không truy cứu.
Mộ Bắc Ngật mím môi, nghiêng đầu nhìn cô ta, hỏi lại, “Cố Tiểu Mạch vì một chiếc vòng ngọc mà cãi nhau?”
Cố Lan Tâm gật đầu, Mộ Bắc Ngật không nói gì nữa.
Còn Cố Lan Tâm thì cố gắng tìm cơ hội làm lành, “Bắc Ngật, chúng ta làm lành được không? Em sẽ không quan tâm những chuyện đã xảy ra trước đây nữa, được không?”
Mắt cô ta hoen đỏ nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nhìn bộ dạng khóc lóc của cô ta, trong lòng chỉ muốn bù đắp chứ không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đôi mắt người đàn ông không có rung động và cảm thương, anh hững hờ nói, “Lan Tâm, em chăm sóc mẹ đi nhé, anh có chuyện, anh đi trước đây”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật buông tay Cố Lan Tâm ra, bước đi đầu không thèm ngoái lại.
Cố Lan Tâm sững sờ đứng yên tại chỗ, toàn thân như bị gội một gáo nước lạnh, cô ta có thể cảm nhận rõ tâm tư của Mộ Bắc Ngật không ở chỗ của cô, trái tim cô ta co thắt khiến cô ta không thở nổi.
Ở một nơi khác, điện thoại của Cố Tiểu Mạch bị hết pin, bọn họ không có tiền bắt xe về nhà, Cố Tiểu Mạch cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Nám Nám, ôm Nám Nám vào lòng.
“Nấm ơi, chỗ này rất đau phải không ạ?”
“Mami không đau”
Cô cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình, ôm Nám Nám đi về phía trước.
Con đường rộng thênh thang ngày càng ít người, Cố Tiểu Mạch ôm Nám Nám đi bên rệ đường, Cố Tiểu Mạch cố gắng tránh những chiếc xe qua lại trên đường.
Bỗng nhiên một chiếc xe dừng trước mặt cô.
Cố Tiểu Mạch theo bản năng lùi lại, chuẩn bị đi tiếp về phía trước, còi xe vang liên hồi, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể quay đầu lại nhìn.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật.
Hiếm khi Mộ Bắc Ngật tự mình lái xe, bên cạnh không có Dịch Bách, anh nhìn cô, trầm giọng nói, “Lên xe”
Lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất khó chịu, cô muốn tránh xa anh, nếu không cô sợ cô thật sự sẽ lún sâu hơn.
“Không cần “Bên ngoài gió rất lớn, cô không nghĩ cho Nám Nám à?”
Cố Tiểu Mạch ôm Nám Nám chặt hơn, cô mím môi, quay người đi về phía ghế sau của chiếc xe, đúng lúc này, Mộ Bắc Ngật cũng xuống xe, mở cửa cho cô, Cố Tiểu Mạch đặt Nám Nám xuống ghế.
Lúc cô định bước vào xe, Mộ Bắc Ngật bỗng đưa tay kéo cô lại.
Cô lập tức hất tay Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật cũng không nắm quá chặt nên cô thoát khỏi bàn tay anh.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối đi, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch ngước đầu nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Mộ Bắc Ngật, cô mím môi, lạnh lùng lên tiếng, “Cảm ơn Tổng.
giám đốc Mộ đưa chúng tôi về nhà, có điều Tổng giám đốc Mộ không cảm thấy hành động vừa rồi của Tổng giám đốc Mộ không thích hợp lắm sao?”
Thấy thái độ cứng rắn của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, rõ ràng lúc chiều vẫn còn bình thường, sao bây giờ lại xa cách như vậy?
Mộ Bắc Ngật đóng cửa xe lại, để Nám Nám một mình ở trong xe.
Nám Nám ngồi trên ghế, mở to mắt nhìn hai người ở bên ngoài, thật sự cảm thấy ông chú lợi hại và Nấm rất hợp nhau.
Cố Tiểu Mạch thấy vậy, phẫn nộ trào dâng, cô nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì?”
“Tại sao không nói cho bọn họ, Hoàng Mai thuê người bắt cóc?”
Không biết tại sao, lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Cố Tiểu Mạch cô đơn lẻ loi không người giúp đỡ, một mình chống chọi với nhà họ Cố, trong lòng anh có chút thương xót, cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ khiến Mộ Bắc Ngật sửng sốt, anh không giống anh của ngày xưa nữa.
Danh Sách Chương: