Cho đến khi có sự xuất hiện của Mộ Bắc Ngật, một lần nữa phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Mộ Bắc Ngật đầy cửa ra liền nhìn thầy Nam Thần An đang ngồi ở bên trong, hai người bốn mắt nhìn nhau, giông bão cuồn cuộn kéo đến.
Có Tiểu Mạch quay người nhìn thất Mộ Bắc Ngật, cô bỗng nhiên cảm thấy, hình như anh không hề đáng ghét như thế thì phải?
“Muộn thế này Tổng giám đốc Mộ đến đây hình như không thích hợp.”
“Tiểu Mạch cảm tháy tôi có thích hợp không?” Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng gọi cô là Tiểu Mạch, cách gọi thân thiết này khiến Có Tiểu Mạch ngây người, cô đứng yên tại chỗ không có phản ứng.
Mặt Nam Thần An tối sầm, “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”
Anh ta có tình tách Có Tiểu Mạch ra, đôi mắt u ám của Mộ Bắc Ngật không nhìn ra anh có cảm xúc gì, anh nhìn Nam Thần An bước ra bên ngoài trước sau đó anh liếc nhìn Cố Tiểu Mạch rồi quay người đi ra ngoài theo Nam Thân An.
Có Tiểu Mạch lúc này mới hoàn hồn, tại sao lại đi hết vậy?
Vừa nãy cô bị cách gọi thân thiết của Mộ Bắc Ngật dọa sợ rồi sao?
Vì mặt đỏ quá rõ ràng nên Có Tiểu Mạch đành mở cửa sổ để gió thổi vào mặt, giảm nhiệt độ bằng gió tự nhiên ở bên ngoài!
Hai người đi ra ngoài quá lâu, Có Tiểu Mạch đứng ở trước cửa số đến mức tê cứng chân, cô vội vàng đóng cửa sỗ lại.
Sau đó bước đến giường của Nám Nám, nhẹ nhàng từ từ đắp chăn cho Nám Nám, sau đó nhìn ra ngoài cửa, vẫn không có bóng dáng của ai cả.
Có Tiểu Mạch chau mày, lẽ nào hai người đánh nhau? Với tình hình hiện tại, kết quả duy nhát chính là hai người đều sẽ bị thương.
Sau một hồi suy nghĩ Có Tiểu Mạch quyết định ra khỏi phòng bệnh tìm kiếm bóng dáng của hai người.
Bệnh viện cực kỳ yên tĩnh, cô nhón chân nhẹ nhàng đi trên hành lang bệnh viện nhưng phát hiện ra cô không biết bọn họ đã đi đâu.
Suy nghĩ một lúc, cô đi đến cầu thang bộ.
Chỗ tối tăm bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, lúc Cố Tiểu Mạch còn chưa phát hiện ra, bàn tay đó đã nắm chặt cổ tay Có Tiểu Mạch, kéo cô vào trong lòng mình.
Có Tiểu Mạch hét lên, cảm giác hoảng sợ tràn ngập trong đầu cô, cô mở to hai mắt.
Cơ thể đập vào vòng tay ấm áp, bàn tay ôm ở chiếc eo thon của cô, ôm rất chặt.
Mộ Bắc Ngật dựa người vào tường ở phía sau, ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng mới cảm tháy hài lòng mãn nguyện.
Sau khi kinh ngạc, Có Tiểu Mạch mới hoàn hồn lại, cô có chút tức giận, Mộ Bắc Ngật lại dọa cô một lần nữa!
Cô lập tức giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật nhưng Mộ Bắc Ngật ôm chặt quá, anh hơi cúi người, đôi môi mỏng chạm vào tai cô, “Đi ra ngoài tìm tôi?”
“Không, tôi chỉ là đi ra ngoài hóng gió thôi!” Có Tiểu Mạch lắc đầu phủ nhận, có chét cũng không chịu thừa nhận.
Mộ Bắc Ngật cười, tiếng cười của anh truyền đến tai cô không hiểu tại sao lại có chút ngứa ngáy, bầu không khí xung quanh cô đọng lại.
“Có Tiểu Mạch, lúc nào cô mới có thể dũng cảm mạnh dạn đi về phía tôi?”
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng hỏi, mặt Có Tiểu Mạch tối sầm, cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, tim đập thình thịch thình thịch.
Có điều, Mộ Bắc Ngật hình như không hề quan tâm câu trả lời của cô, đổi một câu hỏi khác.
Nhưng câu hỏi thứ hai của Mộ Bắc Ngật càng khiến Có Tiểu Mạch không thở nổi, “Có Tiểu Mạch, cô đã từng thích Nam Thần An bao giờ chưa?”
Rốt cuộc anh với Nam Thần An đã nói những gì?
Tại sao lúc này giọng anh lại có chút khàn khàn khiến người ta không kìm được mà đau lòng?
Màn đêm tối tăm, Mộ Bắc Ngật ôm chặt Có Tiểu Mạch, cằm kề trên vai Cố Tiểu Mạch..
Danh Sách Chương: