Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cậu ta vội vàng lên tiếng, “Sếp, anh yên tâm, em nhất định sẽ tiếp tục điều tra, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.


“Mau tìm đi, tìm thấy rồi thì đưa đến đây gặp tôi trước.


Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng vứt lại một câu, nhưng Dịch Bách lại có cảm giác như một người chồng đang nói những lời đó.

Dịch Bách, Sếp rõ ràng là đang ghen đó!!!
Trong đầu Mộ Bắc Ngật không ngừng suy nghĩ mình sẽ dạy dỗ người đàn ông vong ân bội nghĩa đó như thế nào, nhất định sẽ đánh hắn một trận mới hả hê được!
“Bắc Ngật…”
Giọng nói của Cố Lan Tâm truyền đến, Mộ Bắc Ngật lặng lẽ cất đi tài liệu, Dịch Bách cũng lập tức ngậm miệng.


Cố Lan Tâm có thể cảm nhận được hai người họ đang đề phòng cô ta, mặt cô ta cứng đờ, sau đó cười tươi rói: “Bắc Ngật, hôm đó sao anh lại đi sớm như vậy, sao lại để em ở lại phòng một mình?”
“Lan Tâm, chuyện tối hôm đó, anh không muốn nói nhiều, nếu muốn truy cứu, em cho rằng anh sẽ làm như thế nào với em và ông nội?” Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn Cố Lan Tâm, giọng nói lạnh lùng.

Cô ta không ngờ anh lại thốt ra những lời vô tình như vậy, lúc đó, cô ta cởi đồ đi ngủ, còn Mộ Bắc Ngật thì hôn mê bất tỉnh, chỉ một câu nói của anh khiến sắc mặt Cố Lan Tâm chợt thay đổi, cô ta lên tiếng đuổi Dịch Bách ra ngoài.

Sau đó dịu dàng nói với Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, lẽ nào anh quên rồi sao? Lúc đó, chúng ta đã… ở cùng nhau, em đã chủ động trao em cho anh, lẽ nào anh đã quên rồi?”
“Lan Tâm, những lời giống nhau cần phải nói lần nữa?”
Mặt Cố Lan Tâm méo mó, cô ta lao đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, anh không được vô tình như vậy, lúc đó anh đã chiếm lấy em…”
Mộ Bắc Ngật không nhớ gì về buổi tối hôm đó, nhưng vì Cố Lan Tâm khóc lóc nên anh có chút hoang mang, cũng vì điều này mà sắc mặt trở nên u ám.

Ở một nơi khác, Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô cố gắng nói một cách bình tĩnh, “Anh Nam, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến thăm Nám Nám, tiện thể… thăm em.

” Nam Thần An nói với giọng điệu cưng chiều.

Cố Tiểu Mạch xoa xoa đầu, che giấu đi sự lúng túng và bối rối, Nam Thần An nhìn xung quanh một lượt, “Mộ Bắc Ngật anh ta không đến sao?”
Tại sao anh ta lại nhắc đến anh chứ… Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất kỳ lạ, có điều sau khi rời khỏi đây Mộ Bắc Ngật không hề nói năng gì nữa, Cố Tiểu Mạch cũng ép mình không được nhớ đến anh.

“Anh ta đến đây làm gì?”
Thấy thái độ lạnh nhạt của Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An mỉm cười, “Vậy thì tốt, Tiểu Mạch, anh muốn nói với em về chuyện của bố đẻ Nám Nám, hiện tại vẫn không… tìm thây, có điều anh sẽ tiếp tục điều tra.


Câu trả lời này Cố Tiểu Mạch đã nghe rất nhiều lần, câu trả lời này đã trở thanh con dao đâm vào tim Cố Tiểu Mạch, bỗng nhiên Cố Tiểu Mạch có chút tin vào lời của Cố Lan Tâm, không biết là thật hay giả nhưng nếu có thể cứu Nám Nám thì cô chấp nhận mạo hiểm một lần.


Cố Tiểu Mạch cười không lên tiếng, trong lòng dường như đã đưa ra quyết định.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Mạch suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô gõ vài chữ trên điện thoại, “Cố Lan Tâm, tôi đồng ý với cô, đừng quên những gì cô đã nói.


Không để Cố Tiểu Mạch đợi quá lâu, bên đó đã trả lời, “Đương nhiên.


Một đêm yên tĩnh, Cố Tiểu Mạch đem theo sự bất an và hi vọng chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, Cố Lan Tâm đưa Vương Duệ đến bệnh viện, Vương Duệ mặc một bộ đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, thật ra Vương Duệ cũng được coi là đẹp trai, so với Mộ Bắc Ngật và Nam Thần An thì hắn chẳng là gì cả, nhưng cũng không ít các cô gái muốn sà vào lòng.

Điều mà Cố Lan Tâm cảm thấy ưng nhất chính là giọng nói của Vương Duệ, rất có lực, gần giống với giọng nói của Bắc Ngật.

Cô ta chắc chắc Cố Tiểu Mạch sẽ không nhận ra Mộ Bắc Ngật mới là người năm đó, thế nên Vương Duệ là người có thể giả vờ trở thành người năm đó.


Cố Lan Tâm đưa Vương Duệ đi kiểm tra trước, không ngờ tủy sống của Vương Duệ lại tương thích với Nám Nám, đây đúng mà một may mắn!
Lúc y tá nói cho Cố Tiểu Mạch tin tốt này, Cố Tiểu Mạch lập tức ngồi thẳng dậy, sự lo lắng trên khuôn mặt chợt biến mất, cô hỏi: “Cô nói thật sao? Thật sự đã có tủy sống tương thích rồi sao?”
“Đúng, tủy sống rất tương thích.


“Tôi có thể đi xem không?”
Cố Tiểu Mạch vội vàng hất chăn ra, bước xuống giường, cổ chân bị trật khớp nhưng Cố Tiểu Mạch không quan tâm, cô lảo đảo đi ra bên ngoài.

Cô vội vàng đi đến hành lang bệnh viện, lúc đi đến phòng xét nghiệm, đúng lúc người đàn ông đó bước ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK