Ngay khi Cố Tiểu Mạch cho là mình sẽ bị đụng thì một bàn tay lạnh lẽo kéo đầu cô lại, phòng ngừa cô bị đụng vào đâu đó.
Tảng đá trong lòng Dịch Bách cũng rơi xuống, chạy tới cửa sổ xe tru như sói: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh không sao chứ? Tôi rất lo cho anh đấy!”
Mộ Bắc Ngật không để ý, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, anh thô lỗ cởi dây an toàn đỡ lấy cơ thể cô.
Nhanh chóng cởi dây thừng đang trói cô ra, cổ tay cô đều bị siết đến đỏ.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, thật lâu không nói chuyện, lúc mở miệng thì giọng đã khàn khàn: “Còn bị thương chỗ nào không?”
Cố Tiểu Mạch vẫn chưa hết kinh sợ, trợn tròn mắt, nghiêng trái nghiêng phải xác định xe vẫn an toàn đậu trên mặt đất.
Giọng cô có chút run rẩy, không tin nổi mà hỏi: “Chúng ta… chúng ta an toàn rồi sao?”
Mộ Bắc Ngật vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ của cô: “Đã nói sẽ không để em bị thương”
Cố Tiểu Mạch có chút nghẹn ngào, cố gắng để mình chấn định lại.
Sau khi xác định Cố Tiểu Mạch không sao, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đẩy cửa xe bước xuống.
Dịch Bách bị đập vào trán.
Mấy tên tay sai kia phát hiện điều không thích hợp, lập tức lái xe ra ngoài tìm.
Mộ Bắc Ngật thong thả nói: “Đoạn hổ sườn núi.”
Chỉ mấy chữ, đám thủ hạ lập tức đề phòng.
Bây giờ vẫn chưa trở về, chẳng lẽ… cậu hai Mộ đã rơi xuống rồi?
Bọn họ liền biến sắc, Mộ Bắc Ngật lại tiếp tục cười nói: “Các người nhanh chóng tìm đi nến không nhà họ Mộ sẽ không dễ dàng buông tha đâu”
Lời này của anh thản nhiên như không, còn mang theo vẻ khiển trách, chẳng có chút lo lắng nào.
Mấy tên thủ hạ kia không dám chậm trễ, vội vàng lái xe đi về phía núi.
Cố Tiểu mạch vốn định trấn tĩnh lại, nhưng khi cô bước xuống xe thì hai chân mềm nhữn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Lúc này lại càng thấy rõ tình cảnh, vách núi vách đá, đường núi gian nan cỡ nào.
Cố Tiểu Mạch sợ nhất là mấy chỗ như này, cô không thể tin mình vừa mới ngồi trên xe đua hai lần đi tới quỷ môn quan.
Cố Tiểu Mạch chầm chậm đi qua đã thấy Mộ Bắc Ngật tới gần cậu trai bị đánh gãy tay kia rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta.
Cố Tiểu Mạch không hiểu Mộ Bắc Ngật muốn làm gì.
Anh lại trịnh trọng nói ra: “Cảm ơn”
Chàng trai kia không hiểu, anh lại nói tiếp câu thứ hai: “Ván đầu anh lái xe đã đưa cô ấy bình an trở về.”
Chàng trai giờ mới hiểu ra, lập tức lại càng kinh ngạc, đây là lời được nói ra từ tổng giám đốc Mộ sở hữu xí nghiệp lớn ở Kinh Đô sao?
Cố Tiểu Mạch thì giật mình đứng sững lại, đầu óc trống rỗng, anh…
quan tâm cô?
Cô không thể tưởng tượng được bản thân rốt cuộc ở vị trí nào trong lòng anh.
Chân giống như là cắm rễ trên mặt đấy, chậm chạp không nhấc lên nổi.
Ai cũng bảo môi mỏng bạc tình, nhưng tình cảm của anh lại nồng nàn vô cùng.
Anh đứng thẳng người, dặn dò Dịch Bách: “Cử bác sĩ giỏi nhất điều trị cho anh ta, tiền thuốc men Mộ thị chịu”
“À, vâng, tổng giám đốc”
Xong xuôi, anh lại lần nữa nhìn về phía cô.
Đôi mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Cô ngơ ngác đứng đó, thất thần nhìn lại anh..
Danh Sách Chương: