Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh vẫn duy trì vẻ mặt: “Dịch Bách, tiếp tục đi vận tốc bốn mươi.”
Vừa rồi ở trên núi lái xe với tốc độ kinh khủng, cô đã được trải nghiệm hai lần, bây giờ cô biểu hiện tự nhiên, lại không biết che giấu cảm xúc, Huống hồ hai người cùng ngồi trong xe, anh còn rất thích thú.

Đi được nửa đường thì Lương Dật An gọi tới, nói là Mộ Bắc Ngật còn để quên đồ trong nhà nên hỏi anh muốn phái người đưa qua hai là cho người đến lấy.

Mộ Bắc Ngật lên tiếng trả lời: “Tới nhà họ Lương”
Cố Lan Tâm mới từ ngoài trở về, thấy trên Weibo fan hâm mộ lại tăng lên, người bêu rếu danh tiếng cô trên mạng cũng ít đi, người yêu thương bênh vực cô cũng từng đoàn từng đoàn.

Lương Dật An đã thật sự giúp cô khôi phục danh tiếng, chí ít, lần này hội nhóm người nổi tiếng không gạch bỏ tên cô được.

Cô ta nhếch môi, cười mỉa mai một tiếng: “Cố Tiểu Mạch, chờ tôi vực dậy lần nữa, chính là ngày cô chết đi!”
Cô ta lên tầng hai nghỉ ngơi, nhưng lại nhìn thấy dưới lầu có xe đỗ lại từ bệ cửa sổ.

Không biết là do cô ta tinh mắt hay là không cam lòng mà một chút đã nhận ra là xe của Mộ Bắc Ngật.

Lương Dật An tự mình đưa tài liệu tới cổng, Mộ Bắc Ngật lễ phép nói cảm ơn, ánh mắt Lương Dật An lại không tự chủ rơi vào người Cố Tiểu Mạch đứng sau.


“Tổng giám đốc Mộ vừa rồi vội vàng đi như vậy chắc hẳn là do cô Cố đã xảy ra chuyện?”
“Cảm ơn chú Lương quan tâm, cháu không sao” Vẻ mặt Cố Tiểu Mạch thản nhiên không nhìn ra tâm tình gì.

Lương Dật An nhìn qua, mỉm cười nói: “Không có gì thì tốt”
Không ai biết người đang đứng ở lầu hai đã nắm chặt hai bàn tay, thân thể run rẩy, con ngươi ác độc nhìn đến Cố Tiểu Mạch, ý nghĩ trả thù trong lòng không ngừng sinh sôi.

Tỉnh táo lại, phải nhịn xuống!
Cố Tiểu Mạch lơ đãng ngẩng đầu, Cố Lan Tâm phút chốc biến sắc, tránh sang một bên, có chút chột dạ.

Dù sao cũng đang giả vờ trước mặt Lương Dật An, lỡ bị lộ thì cô ta sẽ thua không còn mảnh giáp.

Cố Tiểu Mạch không nhìn thấy bóng người ở tầng hai, lễ phép chào.

hỏi Lương Dật An xong thì thoải mái rời đi với Mộ Bắc Ngật.

Vào thành phố, Mộ Bắc Ngật dặn dò phải đi tốc độ chậm hơn nữa, đến lúc trở về nhà họ Mộ đã quá nửa đêm.

Cố Tiểu Mạch ngồi trên xe đã ngủ gật, cơ thể giống như bị người ta ôm lấy.


Cô hoàn hồn, ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt thon gầy của anh.

“Ô, về đến nhà rồi”
Nghe cô tự nhiên nói câu này, vẻ mặt anh run lên, khuôn mặt giãn ra.

Giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Ừm, trở về nhà của chúng ta rồi”
Mỗi lần anh nói vậy đều làm cho người ta phải đỏ mặt tía tai, lần nào Dịch Bách cũng có mặt.

Bát cẩu lương này làm Dịch Bách khóc không ra nước mắt.

“Em tự mình xuống là được.”
Anh lại không buông tay ôm chặt cô: “Không bị tê chân nữa à?”
“Ừm”
“Nãy còn bắt anh ôm em mà”
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô nhất thời không dám phản kháng, ngoan ngoãn để anh ôm vào nhà.

Quá nửa đêm, đám đàn em tìm thấy chiếc xe vỡ nát của Mộ Thừa Lãnh ở sườn núi, đầu xe đã sớm bị đụng xẹp, người bên trong lâm vào hôn mê.

Trong bệnh viện, người nhà họ Mộ nghe tin Mộ Thiếu Lãnh xảy ra chuyện thì nhao nhao chạy tới.

Đám đàn em đều xếp hàng ngay ngắn ở phòng phẫu thuật, cúi đầu câm như hến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK