“Ha! Tên điên này, mày chính là một thằng điên.
Không bằng để tao chết đi cho rồi!” Mộ phu nhân điên cuồng kêu gào.
Máu trên ngón tay Mộ Bắc Ngật từng giọt, từng giọt chảy xuống đất, nhưng anh làm như không thấy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mộ phu nhân: “Tôi biết lựa chọn của bà rồi”
“Tối nay nếu bà còn dám phát bệnh thì tối nay tôi sẽ đưa bà qua đó cho bà tự sinh tự diệt luôn đó.”
Mộ Bắc Ngật mang theo vẻ mặt không rõ ý vị, lạnh nhạt đứng dậy, lạnh mắt quét về phía bác sĩ sau đó mới rời đi.
Những lúc không thể khống chế được Mộ phu nhân, Mộ Bắc Ngật vừa xuất hiện luôn giáng cho Mộ phu nhân một đòn nặng nề để bà ta dừng phát bệnh một thời gian.
Nhưng lần này, Mộ Bắc Ngật dường như đã không còn kiên nhẫn nhốt bà ta ở đây nữa.
Cố Tiểu Mạch đã trở về rồi, anh không cần thiết phải giữ lại bà ta nữa.
Trên đường ra khỏi bệnh viện tâm thần, Dịch Bách chẳng qua là chỉ đi xử lý thủ tục kết hôn, tổng giám đốc Mộ Bắc Ngật đã trực tiếp bỏ lại cậu ta, lái xe rời đi.
Tối nay tổng giám đốc Mộ Bắc Ngật đặc biệt cáu kỉnh.
Anh lái xe thẳng đến quán rượu, uống hết mấy bình rượu mới có thể khiến tâm tình Mộ Bắc Ngật trấn định lại.
Bệnh dạ dày của anh vẫn còn chưa khỏi mà lúc này lại uống say đến như vậy.
Rõ ràng đã say lắm rồi nhưng đôi mắt anh vẫn đầy sáng suốt, không nhìn ra chút sơ hở nào.
Lúc trở lại xe, ngồi trước ghế lái, anh trầm mặc không nói gì, nhưng không ngờ đến sẽ nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.
Anh nhìn thấy chiếc tải phía trước dừng lại, Cố Tiểu Mạch mặc một chiếc áo len lớn màu sữa gạo, cầm điện thoại xuống xe, mái tóc buộc hờ, khuôn mặt thèm thuồng nhìn về quán rượu phía trước mặt.
Cố Tiểu Mạch ở bên cạnh Ngu Sâm đã thử qua không ít rượu, một người trước đây rất ít uống rượu như cô bây giờ lại có chút nghiện rượu, có rượu mới vui làm sao.
Co không tự giác mà liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, khiến cho cả Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe hơi căng lại, đôi mắt sâu không thấy đáy trong phút chốc ẩn giấu một thứ cảm xúc không sao giải thích nổi.
Điếu xì gà trong tay trực tiếp bị Mộ Bắc Ngật dập tắt, anh nhìn theo bóng Cố Tiểu Mạch từng bước từng bước chạy đến quán rượu.
“Ông chủ, ở đây có vodka không?”
Cố Tiểu Mạch chạy đến chỗ lễ tân, đôi mắt sáng rỡ hỏi.
Ông chủ đang thu dọn những chai rượu mà Mộ Bắc Ngật vừa uống xong, không ngoảnh đầu lại, nói: Vodka trong quán đều bán hết rồi, muốn uống thì ngày mai lại đến đi”
Cố Tiểu Mạch ngoảnh đầu nhìn qua khu vực đó, cả một bàn đều là vỏ chai rượu, ai lại mua say lúc đêm về thế này, chẳng lế không say.
không về sao? Mà những chiếc vỏ chai đó sao cứ nhất thiết phải là vodka chứ!
Khoé miệng của Cố Tiểu Mạch giật giật, cô đành gọi thứ khác: “ Vậy ông chủ, ông có loại rượu nào thì cứ lấy lên cho tôi đi”
Ông chủ nhìn nhìn Cố Tiểu Mạch là người đã qua năm mươi tuổi, lẩm bẩm: “ Con gái bây giờ cũng nghiện rượu nhiều như thế, uống rượu trắng dễ say, ở bên ngoài cũng không chú ý an toàn ngộ nhỡ gặp phải sắc lang…
Khi ông chủ nói hết lời này đến lời khác, giọng nói nói cũng không hề nhỏ, vì vậy toàn bộ đã lọt vào tai của Cố Tiểu Mạch.
Gặp phải sắc lang còn không biết là ai đánh ai cơ đấy?
Cố Tiếu Mạch không trả lời, mua rượu xong, mỗi tay ôm một bình, mỉm cười chạy ra khỏi quán rượu.
Vừa bước chân ra khỏi quán rượu, cô liền đứng lại, nhìn người trước mặt, nụ cười vui vẻ trên mặt liền ngay lập tức biến mất.
Cố Tiểu Mạch đang vui vẻ ôm bình rượu trên tay, lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang dựa vào cửa xe, khuôn mặt cô không biểu cảm nhìn anh.
Nhưng Cố Tiểu Mạch không biết tại sao lại có thể cô lại thấy được vài phần thương cảm trong ánh mắt của Mộ Bắc Ngật.
Nhất thời một cảm giác kỳ lại trào ra trong lòng, đến khi Cố Tiểu Mạch ý thức được liền nhanh chóng ép chính mình bỏ qua cảm giác ấy.
Đồng thời cũng có cảm giác tội lỗi như kiểu trẻ nhỏ bị người lớn bắt quả tang..
Danh Sách Chương: