Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 541

 

Cô đến một mình, mặc váy dạ hội, dáng vẻ lạnh lùng, không cần đeo đồ trang sức cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Cố Lan Tâm chưa bao giờ thắng nổi cô. Mà cô thờ ơ đi ngang qua cũng khiến Cố Lan Tâm cảm thấy bị sỉ nhục.

 

Cố Lan Tâm nói với giọng điệu lạnh lùng: “Cố Tiểu Mạch, cô coi thường tôi đúng không? Hôm nay gặp tôi ở đây hẳn là rất ngạc nhiên.

 

Không ngờ tôi lại có thể đứng dậy, đứng ở đây với cô.”

 

Bao giờ cô ta mới kết thúc việc mỗi ngày đều đem Cố Tiểu Mạch làm kẻ thù tưởng tượng?

 

Cố Tiểu Mạch cau mày: “Cố Lan Tâm, cô nên biết, tôi chưa bao giờ quan tâm đến cô. Vì vậy mấy thứ cô tự nghĩ, tự vẽ, tự tưởng tượng ra chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.”

 

Sau khi nói ngắn gọn, Cố Tiểu Mạch chuẩn bị rời đi.

 

Nhưng Cố Lan Tâm không để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch. Cố Tiểu Mạch lập tức đề phòng, thấy cô ta chỉ muốn ngăn cản cô, nên không vùng vẫy.

 

Cố Lan Tâm chậm rãi đến gần, nói nhỏ giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Cố Tiểu Mạch, tôi có thể đứng dậy sau hôm đó, thì sẽ không có chuyện tôi bỏ qua cho cô. Đừng quên, chính cô đã hủy hoại hạnh phúc đời tôi. Bây giờ tôi sắp bước chân vào làng giải trí, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội đối đầu trong tương lai”.

 

Bao ngày không gặp, giọng điệu của Cố Lan Tâm có vẻ tự tin hơn trước.

 

Cố Tiểu Mạch cau mày, cô có thể chạy trước được không? Mệt mỏi hết sức.

 

“Thật hả? Vậy chúc cô may mắn”

 

Cố Tiểu Mạch khẽ hất cánh tay của Cố Lan Tâm ra, thờ ơ đáp lời.

 

Lần này Cố Tiểu Mạch bước đi lanh lẹ hơn để không bị Cố Lan Tâm làm vướng víu nữa.

 

Cố Lan Tâm nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Cố Tiểu Mạch, ngón tay cô ta buông thõng trên mặt tối bất giác siết chặt.

 

Cố Tiểu Mạch, cô chớ có đắc ý.

 

“Lan Tâm, cháu đang nhìn gì vậy?” Giọng nói của Lương Dật An đột ngột đánh thức Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm hốt hoảng, lập tức che giấu vẻ lạnh lẽo trên mặt, sắc mặt ôn hòa nhìn về phía Lương Dật An. Ngay sau đó, không hề giả trân, lộ ra nụ cười khổ sở: “Cháu vừa gặp em gái, nhưng có vẻ em ấy không muốn gặp cháu. Cháu có oán trách trong lòng, nên cùng em ấy tiếp tục hay dứt bỏ tình chị em”

 

 

“Hay là chú đưa cháu đi tìm Cố Tiểu Mạch? Nếu cháu muốn giải quyết hiểu lầm giữa hai chị em, chú sẽ đưa cháu đi hòa giải” Cố Lan Tâm chẳng qua chỉ lấy đó làm cái cớ, không nghĩ tới việc Lương Dật An thật sự tin là thật.

 

Cô ta làm sao có thể cùng Lương Dật An đi tìm Cố Tiểu Mạch. Nhỡ cô ta mà bị phát giác, thì khác gì dã tràng xe cát biển Đông.

 

Cố Lan Tâm hơi chấn động, nhanh chóng từ chối nói: “Chú Dật An, không cần đâu. Cháu và em ấy không thể nào trở về như cũ, cứ như sống vậy đi, danh ai phận nấy”

 

“Không muốn hòa giải sao?” Hiếm khi thấy Lương Dật An hỏi thêm một câu.

 

Khôn khéo như Cố Lan Tâm, đương nhiên lờ mờ đoán được ý tứ trong lời của Lương Dật An, trên mặt liền hiện lên vẻ cay đắng và cô đơn.

 

Mặt Lương Dật An kín như bưng, nhìn chằm chằm cô ta, ngay sau đó quay lại vẻ bình thường: “Được, chú có biết một vị đạo diễn ở đây.

 

Chú đưa cháu đi gặp ông “Cảm ơn chú Dật An”

 

Bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi. Bên này, tình trạng giữa Hứa Nhân Nhân và Mộ Bắc Ngật trái lại không có tốt như Hứa Nhân Nhân mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK