“Giám Bắc Ngật, tôi vừa nói chuyện với cô Tiểu Mạch một lát, còn định liên lạc với anh tới đón cô Tiểu Mạch trở về.
Chắc cô ấy đã khá say rồi: Cố Tiểu Mạch chẳng qua chỉ hơi ửng hồng hai má, cô biết mình vẫn còn tỉnh!
Mộ Bắc Ngật không nói gì liên ôm cô vào lòng, cưng chiều vỗ nhẹ vào lưng Cố Tiểu Mạc| ám đốc Dật An, vậy tôi đưa Cố Tiểu Mạch về trước, hôm khác sẽ đến thăm sau”
Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đưa Cố Tiểu Mạch đi xa, Lương Dật An quay.
đầu lại nhìn Cố Lan Tâm.
Thân thể Cố Lan Tâm khẽ run lên, vẻ mặt choáng váng không chịu nổi.
“Lan Tâm, có thấy lạ vì sao chú tự tiện hòa giải quan hệ giữa cháu và cô Tiểu Mạch không?”
“Chú Dật An cũng cho răng Lan Tâm làm sai sao? Cháu với Bắc Ngật đã ở bên nhau năm năm.
Quay đi quay lại cuối cùng hôn phu bị cướp, hôn lễ bị hủy bỏ.
Chẳng lẽ cháu đã làm sai chuyện gì sao.” Đôi mắt Cố Lan Tâm đỏ hoe.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, lòng căm hận dâng trào, lòng run lên vì ghen tị.
Cô ta khit mũi một cái, yếu đuối mở miệng.
Nhìn thấy Lương Dật An đột nhiên biến sắc, Cố Lan Tâm đã tính chậm rãi cười một tiếng trong lòng, hiệu quả gần như đã đạt được.
Hôm nay có thể tham gia loại đại tiệc kinh doanh này, cũng coi như đả thông một điểm nhỏ trong mạng lưới giao thiệp của Cố Lan Tâm.
Dù sao thì người đứng bên cạnh cô ta là Lương Dật An.
Sau khi Cố Tiểu Mạch ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi đến khiến cô tỉnh táo lại.
Tại sao cô lại vô duyên vô cớ bị Mộ Bắc Ngật mang ra ngoài Anh bước đi rất nhanh lại ôm chặt lấy cô.
Cô không thể không bị anh kéo ra ngoài, suýt chút nữa giày cao gót không theo kịp.
“Mộ Bắc Ngật, anh bỏ em ra trước đã”
Một giọng nói nặng nề nhất thời từ trên đầu truyền đến: “Đang say thì đừng có nói vớ vẩn”“
“Em không say…”
Cố Tiểu Mạch có chút uất ức, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Nhưng mặt Mộ Bắc Ngật trầm xuống, khó chịu, im lặng mãi đến khi anh đưa Cố Tiểu Mạch vào ghế lái phụ, rồi mới trở lại ghế lái.
Hơ, không phải tính tình Mộ Bắc Ngật trước giờ luôn ổn áp sao? Sao cứ ở trước mặt cô là lại bày ra vẻ thúi hoắc thế.
Cô vẫn nhớ rõ sự dịu dàng khi Mộ Bắc Ngật ở trước mặt Cố Lan Tâm.
Cửa xe bị anh đóng lại, phát ra tiếng động.
Mộ Bắc Ngật rướn người tới gần Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch phản ứng ngay lập tức, không để anh quá sát mình, đưa tay ra trước chặn anh lại.
“Nói chuyện cứ nói, đừng đến gần như vậy”
“Còn bảo không say nữa đi? Dây an toàn còn chưa thắt kìa” Mộ Bắc Ngật tức giận cười một tiếng, duỗi tay, kéo dây an toàn, thắt lại cho cô.
Anh thực sự chỉ thuần túy thắt dây an toàn cho cô, sau khi làm xong, liền lui về khoảng cách an toàn.
Cố Tiểu Mạch chớp mắt mấy cái liền.
Đây không giống tác phong thường thấy của anh.
Vì vậy, Cố Tiểu Mạch hơi nghiêng đầu, cứng ngắc nhìn Mộ Bắc Ngật, im lặng một lúc: “Anh…
Mộ Bắc Ngật vốn im lặng hồi lâu, đột nhiên nói, giọng trầm đặc: “Tại sao em đến tiệc kêu gọi đầu tư lại không nói với tôi một tiếng? Làm tôi phải nghe Hứa Nhân Nhân kể mới biết”
Cố Tiểu Mạch dừng lại một lúc: “Hứa Nhân Nhân sẽ nói với anh đấy thôi”
“Cô ấy là ai, đến từ đâu, nói thật hay không, có mưu đồ gì với em không, em cũng không biết, liền ngốc nghếch theo cô ấy đi uống cà phê.
Cố Tiểu Mạch, bình thường em luôn đề cao cảnh giác, sao hôm nay lại không chút đề phòng thế? Nhỡ mà cô ấy làm hại em thì sao? Em định thế nào, hả? ” Tất cả đè nén trong một ngày, cuối cùng cũng phun ra, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật không có một chút ấm, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Giọng nói trầm thấp của Mộ Bắc Ngật truyền vào tai Cố Tiểu Mạch, thân thể Cố Tiểu Mạch trên ghế phụ trở nên cứng đờ.
Cô rõ ràng đã tỉnh, sao lại cảm thấy như mình đang say.
Cô nhìn Mộ Bắc Ngật, ngớ ngẩn ném ra một câu: “Hứa Nhân Nhân không phải là em gái của anh sao?”
“Chuyển nhà gần 20 năm, chỉ một cô bé là có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác? Sau này không được phép lại gần người lạ khi chưa được phép của tôi, biết không?” Đôi môi mỏng của Mộ Bắc Thâm khẽ mở, giọng điệu lạnh lùng pha xen lẫn như tức giận sôi trào..
Danh Sách Chương: