Mộ Bắc Ngật liếc mắt một cái cũng biết được cô đang nghĩ gì, giọng nói u tối, hơi chút dâng lên: “Không muốn uống thuốc? Cảm thấy đắng?”
Cố Tiểu Mạch đồng ý mà gật gật đầu, nhưng nhìn Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc, dường như ngửi thấy mùi vị đắng của thuốc cũng không có cảm giác gì.
“Không muốn uống thuố.
Mộ Bắc Ngật tiếp tục nói.
Cố Tiểu Mạch nhìn chỗ thuốc đắng đó, thực sự uống không được, ý đề phòng trong lòng càng sâu, cô chỉ tin thuốc của bác sĩ chuyên môn, chỉ tin tưởng Ngu Sâm, đối với những người khác đều có sự phòng bị.
Đương nhiên, những câu này Cố Tiểu Mạch sẽ không tự nói ra, dứt khoát ở trước mặt của Mộ Bắc Ngật mà đi tới phòng vệ sinh, muốn đem thuốc đổ đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Mộ Bắc Ngật đã đi thẳng tới phía sau lưng cô, nhẹ nhàng mà giữ lấy bả vai cô khiến cho cô dừng lại.
Nhờ vào ưu điểm thân thể cao lớn, Mộ Bắc Ngật đứng ở phía sau liền dễ như trở bàn tay mà đoạt lại cốc thuốc trong tay Cố Tiểu Mạch, ung dung liếc mắt một cái, như là tự nói với chính mình: “Tại sao cái thói quen không chịu được thuốc đăng vẫn chưa sửa được?”
ậy chính là không muốn nói chuyện rồi?”
Anh vô cùng thân thiết mà đứng đăng sau cô, dựa quá gần cô, đến mức mà cô chỉ cần thoáng lùi lại một bước, liền có thể chạm vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Động tác thân mật như vậy, Mộ Bắc Ngật làm hết sức tự nhiên, nhưng Cố Tiểu Mạch đến một câu cũng không nói ra được, nhất thời muốn đi lấy điện thoại.
Mộ Bắc Ngật lại ngăn cản đường đi của cô, nhẹ cúi người một cái, liền đối diện với tầm mắt của Cố Tiểu Mạch, bình tĩnh mà nhìn cô: “Không cần điện thoại, tôi đều có thể biết hết”
Anh quả thực có thể biết, nhìn xem cô ở gần anh như vậy, nhưng lời anh nói hôm đó có đến một nửa là cô nghe không vào, trong lòng Cố Tiểu Mạch không nhịn được nữa mà kêu gào.
Đối lập với sự lo lắng, trái lại sắc mặt của Cố Tiểu Mạch lại chậm rãi điềm tĩnh xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộ Bắc Ngật, ngay cả một chút tạp chất cũng không có: “Nếu như anh muốn uống, tôi sẽ không ngại mà tặng nó cho anh”
“Tôi đút cho em, uống nó, có lợi cho cổ họng của em, được không?”
Thế mà Cố Tiểu Mạch lại không tự chủ được mà đỏ bừng hai má, mặc dù ở chung với Mộ Bắc Ngật không lâu, nhưng Cố Tiểu Mạch có thể hiểu được câu nói “Tôi đút cho em” có bao nhiêu mờ ám!
Cô làm ra vẻ muốn đẩy anh ra, ngược lại bị Mộ Bắc Ngật bắt được cổ tay, buông xuống bên người: “Ngoan, nghe lời nào, đợi chút sẽ cho em ăn kẹo, nha?”
Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng dỗ dành một cách cực kỳ kiên nhẫn, đôi mắt giống như mang theo mê hoặc, lại khiến cho Cố Tiểu Mạch nhất thời không tìm ra một lời để biện bạch.
Anh bỗng nhiên xuất hiện, bất ngờ tới mức Cố Tiểu Mạch không kịp.
phòng bị đã tiến vào trong lòng cô.
Thế nào mà càng đẩy, trái lại dựa vào càng gần hơn.
Mộ Bắc Ngật nhìn thấy cô không còn phản kháng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lập tức cầm lấy cái cốc, chuẩn bị đưa tới bên miệng.
Cửa phòng bệnh bị ai đó gõ gõ, sau đó lập tức tiến vào.
Hứa Nhân Nhân tiến vào trong lòng tràn đây tâm tư, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ thấy Mộ Bắc Ngật chuẩn bị uống thuốc, lập tức.
lao vào mở miệng nói: “Anh Bắc Ngật!”
Một tiếng gọi này đã cắt ngang hai người kia, Mộ Bắc Ngật đưa cái cốc đến môi rồi lại chậm rãi mà đưa xuống, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của Hứa Nhân Nhân dừng lại ở đôi tay đang quấn vào nhau của hai người.
Ặc, mỗi lần ba người bọn họ gặp nhau đều sẽ khiến cho Cố Tiếu Mạch có chút không thỏa mái.
Nhìn thấy Hứa Nhân Nhân, mặc dù cố hết sức kiềm chế cơn đau đầu, nhưng trong lòng vẫn không bình tĩnh được mà cuộn sóng, cô đối với người phụ nữ này không oán không thù, thế nhưng lại sinh ra cảm giác không ưa thích nổi?
Cố Tiểu Mạch muốn rút tay ra, nhưng ngược lại bị Mộ Bắc Ngật nắm càng chặt hơn, giống như là do Hứa Nhân Nhân ở trước mặt, Mộ Bắc Ngật càng muốn làm rõ ràng hơn, giọng nói trầm thấp kia mang theo một chút không vui: “Sao cô lại tới đây?”
“Em… đến thăm chị Mạch, anh Bắc Ngật, anh đang uống gì vậy”.
Danh Sách Chương: