Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558:

 

“Tôi không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần chụp hai người họ đẹp là được” Giọng Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt, càng thờ ơ với Hứa Nhân Nhân.

 

Không biết có phải vì thua thiết kế hay không, Hứa Nhân Nhân nhìn bộ dạng hờ hững nhưng dễ dàng nắm trọn tâm tư Mộ Bắc Ngật của Cố Tiểu Mạch, cô ấy bất giác nắm chặt lòng bàn tay, đến mức như hẳn máu.

 

Hứa Nhân Nhân cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Ánh mắt yên lặng xẹt qua, nhìn cảnh tượng hòa hợp của ba người trước mặt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt có phần đờ đẫn.

 

Mộ Bắc Ngật dời tâm mắt nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, với Hứa Nhân Nhân mà nói giống như hoa xuân nở giữa trời đông, giống như mặt trời ấm áp chiếu vào mây mù bên trong, là ánh sáng mà cô ấy theo đuổi.

 

Mộ Bắc Ngật trầm giọng, bình tĩnh nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ phái người đưa cô trở về nghỉ ngơi sớm”

 

Đôi mắt ngây thơ của Nám Nám cô tròn xoe, một nụ cười đắc thắng dần hiện ra trên mắt.

 

Hứa Nhân Nhân không có gì để trả lời. Cô ấy chỉ có thể mỉm cười, chủ động tìm đề tài: “Chị Tiểu Mạch, nghe nói ngày mai là lễ khai trương studio của chị, em sẽ chủ động tham gia”

 

Cố Tiểu Mạch thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, cười nhẹ: “Cảm ơn, Nhân Nhân”

 

Mộ Bắc Ngật ra hiệu bằng mắt, người giúp việc từ bên ngoài bước vào, anh trực tiếp ra lệnh: “Đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi.”

 

Hứa Nhân Nhân vừa đến chưa bao lâu, cô ấy đã bị Mộ Bắc Ngật “trục xuất” mà không thèm giữ lại. Anh Bắc Ngật bản chất là người lãnh đạm, cô biết điều đó, đã luôn quen với tính cách này của anh!

 

Nhưng Hứa Nhân Nhân không thể nhìn ra một người đàn ông lãnh đạm như tảng băng lại có thể cười cười nói nói với một người phụ nữ khác. Hai vòng xoáy đọng lại nơi khóe miệng làm cay mắt Hứa Nhân Nhân.

 

Lúc này, Hứa Nhân Nhân hiểu rằng anh Bắc Ngật không còn là của cô nữa.

 

Sau khi Hứa Nhân Nhân rời đi, Cố Tiểu Mạch ôm lấy ngực cô. Mắt hạnh đảo quanh hai người họ, nhìn ra sự mờ ám giữa họ: “Tại sao lại đuổi cô ấy đi?”

 

Nám Nám là con gái rượu, sờ cằm cười bí ẩn.

 

Nhưng Mộ Bắc Ngật không hề cắn rứt lương tâm. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Mạch một lúc, như thể muốn nói, Cố Tiểu Mạch, em có thể hỏi ngược lại một cách lý trí, chính trực như thế à?

 

Cố Tiểu Mạch bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, nhanh chóng bỏ tay xuống, xua xua: “Em, cô ấy là em gái của anh, cô ấy muốn đến đây chơi, dĩ nhiên không thể từ chối”

 

“Sau đó thì sao? Muốn giao tôi cho cô ấy hả?” Đôi môi mỏng của Mộ Bắc Ngật khẽ mở, anh nói không chút nao núng.

 

Đôi mắt anh tối sầm, đáng sợ. Lời nói giống như một con dao sắc nhọn chĩa vào Cố Tiểu Mạch. Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch hơi thay đổi, lập tức chuyển sang vẻ buồn cười: “Mộ Bắc Ngật, làm sao anh biết cô ấy thích anh? Cô ấy đến chơi thì nghĩa là thích anh? Có rất nhiều nhân viên nữ trong công ty kia mỗi ngày… “

 

Giọng của Cố Tiểu Mạch còn chưa lắng xuống, nụ cười trầm thấp của Mộ Bắc Ngật đã truyền đến bên tai, chỉ thấy anh che miệng cười: “Hóa ra em ghen dữ dội như vậy, nên đã có thù oán với nhân viên nữ trong công ty từ lâu rồi? Cố Tiểu Mạch, văn phòng trên tầng cao nhất không có nữ nhân viên nào, ngoài em ra cũng không có người phụ nữ nào khác đi lên. Lại còn ghen đến thể? Hửm?”

 

Mộ Bắc Ngật chỉ đơn giản là không để ý đến Nám Nám. Con bé vẫn còn nhỏ, chắc không biết điều này.

 

Mặt Cố Tiểu Mạch bất giác đỏ lên.Cô cố gắng hết sức bình tĩnh giọng điệu: “Đường đường là giám đốc Mộ Bắc Ngật cũng thích cắt câu lấy nghĩa?”

 

“Là anh chột dạ, thẹn quá hóa giận hở?”

 

Lúc này, Cố Tiểu Mạch mới hoàn toàn hiểu rằng trước đây Mộ Bắc Ngật đã dung túng cô đến mức nào. Sự độc miệng của anh vượt xa Cố Tiểu Mạch.

 

Cô bé đứng cạnh cười thầm, cảm thấy cha và mẹ cãi nhau thật dễ thương.

 

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch dần đỏ lên, đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn anh, nhưng khác hẳn nụ cười công thức thường ngày trên khuôn mặt luôn khiến người ta có cảm giác ngăn cách tầng tầng.

 

Đôi mắt đen láy của Mộ Bắc Ngật dần dần in lên một nụ cười. Đột nhiên cùi chỏ chân bị đá trúng, anh khế rên một tiếng.

 

Quá ồn ào, lại bắt đầu táy máy chân tay?

 

Mộ Bắc Ngật cười bất lực. Ngay khi Cố Tiểu Mạch định quay người rời đi, đột nhiên nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến. Sau đó Mộ Bắc.

 

Ngật ôm lấy Cố Tiểu Mạch từ đẳng sau, chặn đường cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK